Người nọ nhìn nó bằng một đôi mắt hút hồn, đuôi mắt hơi xếch lên, mái tóc dài đen như mực buông lơi trên vai, được buộc lại một cách lười nhác bằng một dải lụa đỏ. Làn da trắng như tuyết, khóe môi treo nụ cười.
An An ngước lên nhìn, mưa trên trời rơi xuống khi gần chạm tới người nọ thì đột ngột chuyển hướng rơi xuống ngay bên cạnh. Rõ ràng hôm nay là một ngày mưa lớn tầm tã nhưng toàn thân người nọ lại chẳng ướt chút nào.
“Yêu… Yêu quái!” An An sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, mắt nhắm tịt lại, “Đừng… đừng ăn thịt ta!”
Người nó cúi đầu sát lại, tức đến bật cười, “Ai là yêu quái?”
An An rụt cổ không dám lên tiếng, nhưng tay lại vẫn nắm chặt áo quần người ta.
Người nọ thấy vậy nhíu mày, “Còn không thả ra, ta sẽ vứt ngươi lại đấy.”
Thấy người nọ đe dọa thế, An An lập tức hốt hoảng nhảy xuống, đầu cúi thấp, bất giác lùi về sau.
Vạt áo phía dưới đã rách tả tơi thành mấy đoạn, còn có một cái lỗ. Bàn tay nhỏ bé của An An cho vào lỗ trên áo, siết chặt.
Người nọ khẽ cười một tiếng, “Sợ đến thế rồi mà còn chưa chạy đi à?”
An An nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó xoay người đạp mưa đi mất.
Người nọ lắc đầu, cất bước chuẩn bị quay lại động trên núi của hắn.
Chuyến đi này vốn là để tránh mặt đám đệ tử phiền toái. Mỗi khi hắn ở trong tông, lúc nào cũng có đệ tử chẳng hiểu toan tính làm gì mà tối ngày quấy nhiễu giấc mộng của hắn.
Lần này hắn chỉ đơn giản là rời tông phái quy ẩn một phen, không ngờ lại gặp phải kẻ địch bao vây nên bị thương nhẹ.
Nghĩ ngơi một chút, cuối cùng quyết định tới trần gian để ẩn náu, tranh thủ tu luyện một chút, chắc là đám người kia cũng không ngờ được hắn lại trốn ở đây.
Phía sau vang lên tiếng bước chân loạng choạng, Ôn Cảnh khựng lại.
Chân bước loạn, hơi thở cũng gấp gáp.
Người này chắc chắn không biết võ công.
Thế thì chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Hắn lại cất bước định đi tiếp, nhưng theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Là đứa trẻ lấm lem bùn đất ban nãy.
Thấy Ôn Cảnh, An An dừng bước, ngơ ngác nhìn hắn.
“Nhóc con, quay lại đây làm gì thế?” Hắn chỉ đứng một cách biếng nhác, nhưng vừa lên tiếng lại không khỏi khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Hốt hoảng chớp mắt mấy cái, An An bất đắc dĩ đáp lại, “Ta… Ta nhặt cái đó.”
Tay chỉ quả hồng rơi đầy đất, dính đầy bùn bẩn thỉu.
Ôn Cảnh vô thức nhíu mày.
Thấy người kia không nhìn mình, An An vội chạy tới định nhặt quả trên đất lên.
Dưới cơn mưa, quả cũng bị ướt nước lạnh băng, chạm vào có cảm giác như đang vùi tay trong tuyết.
An An bất giác run lẩy bẩy cả người.
Một bàn tay vươn tới, hất rơi hết quả trong tay nó.
“Ngươi…”
Thấy nó lên tiếng, Ôn Cảnh cũng bình tĩnh nhìn lại.
Đôi mắt khóc không ra nước mắt, cái miệng mếu xệch dẹt ra trông đến tội.
Như con vịt nhỏ vậy.
Ôn Cảnh vươn tay tới bóp một cái, không thể phủ nhận là miệng thằng nhóc này mềm cực kì
An An ngơ ra.
“Oa huhu~”
Tiếng khóc thảm thiết cất lên, Ôn Cảnh bị dọa sợ muốn chết.
Hắn lùi về sau, nhìn thằng nhóc bằng ánh mắt kinh ngạc.
Trời biết đất biết, ngay cả khi đám tu sĩ chính phái muốn giết hắn, sét đánh hắn cũng không sợ chút nào.
Thằng nhóc này có tài ghê.
Trong một thoáng Ôn Cảnh thành tâm khen ngợi.
Tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, nhóc con trước mặt hai mắt đỏ hoe, mũi sụt sịt, thi thoảng còn có tiếng thút thít, tiếng mưa rơi nghe còn rõ hơn.
Thằng nhóc này ngoan quá.
Ma tôn lần đầu tiên có cảm giác áy náy. Trước đây, hắn chọc ghẹo đám trẻ con trong tông phái chưa bao giờ thấy xấu hổ.
Nhìn thằng nhóc đối diện vai vẫn còn run run, hắn bất đắc dĩ cúi đầu lục tìm một hồi trong linh giới.
Đồ trong linh giới phần lớn đều là mấy món của tu chân giới, người ở trần gian không dùng được.
Linh thức của Ôn Cảnh quét tới quét lui, tìm hồi lâu.
An An nghiêng đầu trộm nhìn người trước mặt đang nhắm mắt lại. Trên tay hắn có tia sáng nhấp nháy. Hắn nhắm mắt, an tĩnh như một vị thần tiên đang ngủ say.
Rồi nó lại cúi đầu lặng lẽ nhìn trái cây trên đất.
Tay An An cuộn vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Liệu thần tiên có định giành quả hồng với nó không nhỉ?
Thấy thằng bé tham ăn nhát gan này vẫn còn đang tiếc mấy quả hồng rớt trên đất, Ôn Cảnh bĩu môi.
Mấy quả hồng đó chua lè chua lét, có gì ngon đâu mà ăn.
Nhưng đồ trong linh giới của hắn phần lớn là vũ khí, cũng có vài món bánh ngọt nhưng đều chưa đầy linh khí, người ở trần gian ăn vào sẽ không chịu nổi.
Tìm tới tìm lui mãi, cuối cùng tìm được một chút Hi Xuân nằm lay lắt một góc.
Đó là một loại linh trà, có tác dụng chữa lành, cũng giúp no bụng, không gây tổn thương gì cho người ở trần gian.
Hắn thản nhiên bỏ nó vào một túi vải, tung lên tung xuống, nở nụ cười đắc ý.
An An đứng đối diện, tầm mắt rơi vào một giọt ánh sáng trong suốt như pha lê.
Vừa rồi, người đàn ông đẹp trai trước mặt lấy từ trong không trung ra một thứ gì đó tỏa ra mùi hương rất thơm.
Rất thơm!
Người nọ cầm túi vải trong tay lắc lắc.
“Muốn không?” Đáy mắt người nọ tràn đầy ý cười, như sao rơi đầy mặt sông.
An An đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Người nọ cười khẽ, đưa túi vải cho nó. Hắn đặt túi lên bàn tay nhỏ lấm lem của An An, rồi dừng lại một chút.
An An hơi ngượng ngùng, xoa tay vào lưng áo cho sạch.
Đưa ra lần nữa, còn bẩn hơn cả ban nãy.
An An thoáng sửng sốt.
Ôn Cảnh bất lực lắc đầu, dùng thuật thanh tẩy rửa bàn tay nhóc con thật sạch sẽ.
An An cúi đầu, hai mắt tròn xoe.
Mấy vết bẩn cũ trên quần áo giặt mãi không sạch, trước đó nó đã thử giặt rồi nhưng vò mãi cũng chỉ thấy rách thêm mấy cái lỗ chứ không sạch được miếng nào.
Woa… Anh trai này thần kỳ ghê!
Thấy nhóc con đối diện nhìn mình bằng đôi mắt sáng long lanh, trong lòng Ôn Cảnh dâng lên cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Quả nhiên là con nhà người ta vẫn đáng yêu hơn. Dễ bị lừa quá đi!
An An hoàn toàn không hay biết gì về suy nghĩ của anh trai trước mặt, chỉ cảm thấy anh ấy là người cực kì tốt, giúp nó làm sạch quần áo, còn tặng cho nó một cái túi thơm ơi là thơm.
“Đây là lá trà, khá đặc biệt đấy, mỗi ngày nhóc chỉ được ăn một miếng thôi, tuyệt đối không được ăn nhiều nếu không sẽ có chuyện đó. Nhóc cầm về đi, còn mấy trái đỏ đỏ kia thì đừng có nhặt nữa.”
Nói rồi hắn cau mày, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ, “Chua chết đi được.”
Trong lòng An An thầm cười vang.
Nó cảm thấy anh trai này rất dễ thương, hóa ra đến cả thần tiên như anh ấy cũng sợ chua thôi.
Ôn Cảnh đứng lên.
Nhóc con đối diện ngoan ngoãn nói cảm ơn hắn rồi nhìn lên trời.
Trời âm u, đang giữa ban ngày nhưng mây đen kéo đến phủ cả ngôi làng tối mịt.
Ôn Cảnh xua tay, “Được rồi, ngươi mau trở về đi.”
Nói rồi xoay người đi, không để ý tới nhóc con nữa.
Vết thương của hắn còn chưa lành, phải tiến vào mộng cảnh để bồi bổ thật tốt mới được.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc.
Tay áo bị kéo lại. Ôn Cảnh cúi đầu, thấy một nắm cơm trắng bóc đang bám lấy đùi mình.
Nhóc này…
Bám hắn ư?
Nắm cơm cười hì hì ngẩng lên, giọng ngọt lịm.
“Cám ơn thần tiên ca ca!”
Nói xong chạy một mạch như điên về phía chân núi.
Chỉ còn lại Ôn Cảnh đứng một chỗ bối rối.
“…”
Cái gì ca ca cơ?
Chẳng lẽ hắn nghe lầm?
Nghĩ tới gương mặt phụng phịu, ban nãy còn tủi thân khóc thút thít, giờ đã gọi hắn là thần tiên ca ca rồi?!
Đúng là nhóc con.
Ôn Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Mùi thơm ngát không ngừng tỏa ra từ túi vải, bụng An An kêu ọt ọt vang dội. Nhưng nó vẫn ôm chặt túi vải trước ngực, miệng cười toe.
Hẳn là vì nó đã rất ngoan nên mới gặp được thần tiên.
Chân lướt nhẹ như bay, bất giác An An đã chạy tới chân núi.
Mưa rơi vòng qua người nó, cảnh trong núi rõ ràng không đổi, nhưng chớp mắt nó đã tới chân núi rồi.
Vừa ra khỏi núi, hạt mưa lại một lần nữa lạnh lẽo đổ ập xuống người An An.
Chuyện xảy ra trong núi dường như chỉ là một giấc mơ.
An An dụi mắt, vươn tay vỗ lên đầu.
Cúi xuống, nó chợt thấy áo quần sạch sẽ tinh tươm của mình.
Mùi thơm ngát thoang thoảng.
[Ngoài lề]
Sư tôn: Sao lúc đó ngươi không về tông phái tu luyện dưỡng thương?
Ôn: Đàn ông mà, bị thương ai lại về nhà.
Sư tôn: ? ?
Giả Nham: Mắc chứng ảo tưởng tuổi teen à, ai mà không về nhà?
Ôn: Hóa ra vì thế nên ngươi già đầu rồi vẫn mãi mãi tuổi teen
Giả Nham: !!!