Site icon TruyenVnFull

Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn - Chương 98

Bên ngoài căn phòng, bóng cây chầm chậm ngả về phía ngược lại khi ngày trôi qua. Gió thổi những tán cây xào xạc, phổ thành một khúc nhạc. Từ khi có một rời đi, Tàng Ý Sơn đột nhiên lại yên tĩnh hơn xưa thật nhiều.

Cũng chính lúc này An Hòa Dật mới phát hiện ra rằng đồ đệ của y khi còn ở trên núi đã gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối.

Nghĩ vậy, y không khỏi lắc đầu, khóe môi nhếch lên thành một đường cong dịu dàng. Y ngồi trên bàn như một vị thần tiên, ung dung cầm sách, làn gió phớt qua đầu lông mày, dường như có thể thấy được nét nhu hòa trên đó.

Những cành hoa ngoài cửa sổ vươn dài vào phòng, đung đưa phía trên bàn sách, lặng lẽ bầu bạn với y.

Mười lăm ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Ôn Tu Viễn.

Y vươn tay nhấc ấm trà lên rót vào chén, chẳng đoái hoài gì tới một tốp tu sĩ đang tò mò ngó nghiêng ngoài cửa.

Hoa Hướng Nhiên ngồi phía sau mặt đen thui, vốn dĩ không có ý định tới đây nhưng lại bị đám sư tôn nhàm chán này lôi theo.

“Tông chủ nghĩ mà xem, cũng đã nửa tháng rồi, chẳng có tin tức gì cả, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Thế này khác gì lừa cưới?”

“Ta cảm thấy chính là như vậy.”

“Cái gì mà lừa cưới, mấy người không nghĩ ra được chuyện gì tốt đẹp hơn chút à?”

“Ví dụ như Ôn Cảnh bị đồ đệ đánh chết rồi.”

“Khụ khụ khụ!”

Tấm ngọc bài trên tường cuối cùng cũng có gì đó, nhưng An Hòa Dật lại không vội xem, vẫn tiếp tục nhàn nhã uống trà, đọc sách.

Các sư tôn ngồi xổm trước cửa thì đã vội sắp chết.

“Nhìn nhanh lên coi, sao vẫn chưa xem nữa?”

“Sốt ruột chết đi được!”

“Hay là không thấy nhỉ?”

“Ai đó qua nhắc một tiếng đi!”

Các sư tôn đều dạt ra, xô đẩy lẫn nhau, nhanh chóng bán đứng Hoa Hướng Nhiên.

Hoa Hướng Nhiên lảo đảo, bị đẩy tới.

“Cút!”

Hoa Hướng Nhiên nổi trận lôi đình đứng bật lên, ngực phập phồng dữ dội, trừng mắt hung dữ nhìn các sư tôn đang núp quanh đó, dáng vẻ như muốn đánh người.

An Hòa Dật bất đắc dĩ ngẩng đầu lên,”Sư huynh?”

Hoa Hướng Nhiên lập tức dừng động tác, cứng ngắc quay lại nhìn về phía An Hòa Dật.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

Qua một lát.

Hoa Hướng Nhiên hắng giọng một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, ra vẻ uy nghiêm, “Sư đệ, ngọc bài của đệ sáng kìa.”

Nói xong, chớp mắt đã biết mất hút, chỉ còn lại gió thổi qua cửa sổ, làm vài cánh hoa rụng xuống lác đác.

An Hòa Dật dở khóc dở cười.

Mấy hôm nay ngọc bài của y luôn sáng lên, nhưng chẳng có tin nào là của Ôn Tu Viễn.

Sau khi từng người một lần lượt bị cho hết vào danh sách im lặng tắt thông báo, ngọc bài đã không còn sáng nữa.

Hôm ấy khi đồ đệ y rời đi đã vội vã biết bao, hiện tại có vẻ như chẳng còn quan tâm gì nữa.

Trong mắt các sư tôn ngoài kia, Đàm Ngọc sư tôn lại quá bình tĩnh.

Thong thả uống hết một chén trà, lòng bình tĩnh lại, An Hòa Dật mới chậm rãi lấy ngọc bài tới.

Tới khúc này, các sư tôn ngoài cửa mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay nhẹ lướt trên tấm ngọc, thoáng cái một tin đã hiện lại.

Tin của hôm nay, không ngờ lại được gửi từ Ôn Tu Viễn đã biến mất bấy lâu.

“Hôm nay ta đã chuẩn bị rất nhiều Hi xuân. Mấy hôm trước ta mở một vườn trà mới trên đỉnh núi. Nhưng Hi Xuân mới đầu đắng quá, càng thử càng thấy tiếc, nếu ban đầu ta cho người loại trà ngon hơn thì người đã không phải nếm vị đắng này rồi.”

Hi xuân có vị mới đầu hơi đắng, càng uống mới càng thấy được vị thơm mát ngọt lành, giống như cuộc đời trước khổ sau ngọt.

An Hòa Dật nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi, hương trà thơm tràn ngập trong khoang mũi.

Ngón tay gõ nhẹ, gửi tin đáp lại, “Hi xuân ngon lắm.”

Dù là cuộc gặp gỡ năm xưa, hay thời cùng người nhà vượt qua mùa đông với chút trà ít ỏi, dù vị ban đầu đắng chát nhưng tất cả đều là những kỉ niệm ngọt lành quan trọng nhất trong cuộc đời An Hòa Dật mỗi khi nhớ lại.

Sau đó gửi thêm một câu, “Ta thích.”

Người kia rất lâu không đáp lại.

An Hòa Dật thở dài, chỉ nghĩ có lẽ sau chuyện của Giả Nham, trong ma tông vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.

Nhìn ngọc bài không còn phản ứng gì nữa, y nhẹ tay đặt nó xuống mặt bàn.

Vừa đặt, ngọc bài đã lập tức sáng lên, một hộp tin nhấp nháy không ngừng, thêm vài dấu chấm than to bự, vừa nhìn đã biết đối phương hẳn đang rất đắc ý.

“!!! Ta biết là sư tôn thích ta mà!”

An Hòa Dật: “…”

Y cúi đầu mỉm cười, gõ hai chữ đáp lại, “Tự luyến.”

“Keng ——”

Ánh mắt nghiêm lại, An Hòa Dật lập tức cầm kiếm lên. Các sư tôn đang núp ngoài cửa cũng nghiêm sắc mặt, lập tức cầm vũ khí đứng dậy.

Đó là tiếng chuông cảnh báo của tông môn.

“Không được, xảy ra chuyện rồi ——” Một đệ tử từ ngoài núi vội vã chạy tới.
“Chuyện gì? Vừa đi vừa nói!” Hoa Hướng Nhiên kéo theo đệ tử nọ bay về chính điện.

An Hòa Dật theo sát phía sau Hoa Hướng Nhiên, xung quanh là các sư tôn, ai nấy đều sẵn sàng nghênh địch.

Lòng mọi người đều không khỏi sinh ra cảm giác bất an.

Chẳng lẽ ma tu Giả Nham vẫn còn vây cánh chưa bị tiêu diệt?

Đệ tử kia thở hổn hển, lớn tiếng trả lời, “Ma tông phái người tới rồi!”

Hoa Hướng Nhiên mặt đen như đít nồi, “Bao nhiêu?”

Đệ tử khua tay một vòng lớn,”Cực kì cực kì nhiều!”

Các sư tôn phía sau đều hít một hơi khí lạnh.

Ngự kiếm bay tới phía ngoài tông, cảnh sắc xung quanh lướt qua vùn vụt.

Chưa tới cổng đã nghe thấy tiếng chiêng trống rền vang, khí thế ngang đại chiến thiên ma năm xưa.

“Không được, không được.”

Hoa Hướng Nhiên cùng một nhóm sư tôn bay tới, đến quảng trường, thấy các trưởng lão khác và Thời Minh Đạt đang ngồi cùng nhau chơi mạt chược, uống rượu, rất nhàn nhã.

Thời Minh Đạt vừa ngửa đầu uống rượu vừa khóc lớn.

Các sư tôn vừa tới đều choáng váng. Hoa Hướng Nhiên xoay người ra khỏi cửa, An Hòa Dật bước xuống từ Lăng Tiêu kiếm, đến trước mặt Thời Minh Đạt.

Thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của Thời Minh Đạt, y chần chừ, “Thủ Ngọc sư huynh, huynh sao vậy?”

Thời Minh Đạt nâng mắt lên thấy An Hòa Dật, kêu lên, “Cuối cùng lão phu vẫn thua!”

An Hòa Dật lo lắng đứng thẳng lưng, bối rối không hiểu gì.

“Keng——” Ngoài kia lại vang lên một tiếng chuông lớn, tu sĩ trong quảng trường bưng kín lỗ tai.

“Hỗn trướng!”

An Hòa Dật nghe tiếng sư huynh gầm lên giận dữ, quay đầu liền thấy sư huynh đang bay về phía mình.

Thời Minh Đạt cúi đầu lại gào lên. Kiều Húc đi tới, ngẩng đầu yếu ớt nhìn An Hòa Dật một cái, sau đó lại cúi xuống giúp sư tôn thê thảm của mình lau mặt một chút.

Hoa Hướng Nhiên nổi giận đùng đùng đứng trước mặt An Hòa Dật.

“Thằng c.h.ó Ôn Cảnh đó đưa một đám ma tu tới vây quanh tông rồi!”

“Ssss——”

Các sư tôn xung quanh đều sút cắn trúng lưỡi, đồng loạt che mặt, chỉ có thể nhìn ngó lẫn nhau qua khe hở bàn tay.

Đầu An Hòa Dật ong ong vì tin tức này.

“Tu Viễn tới rồi?”

Vừa nghe đến cái tên này, mắt Hoa Hướng Nhiên đã trợn ngược lên, “Tới rồi! Tới đây ta sẽ bắt hắn trả giá! Duyên Sinh tông chúng ta mà muốn chặn là chặn vậy à?”

Nói xong mắt nheo lại, nhìn An Hòa Dật một cách nguy hiểm, “Đệ sẽ không đồng ý nhanh vậy chứ?”

Các sư tôn trong quảng trường đổ dồn mắt về y.

An Hòa Dật nhìn tình hình xung quanh, cũng không dám làm gì. Chưa kể tới sư huynh Hoa Hướng Nhiên, hay Thủ Ngọc sư huynh bên cạnh uống say đến choáng váng, bản thân y cùng ngại ngùng.

Ý áy náy chắp tay với các sư huynh, “Hay là để Đàm Ngọc ra cửa nói chuyện với đồ đệ một chút, bảo hắn rời đi.”

“Cái này…” Hoa Hướng Nhiên do dự, bọn họ đã nhất trí, thà phá mười tòa miếu còn hơn phá một cuộc tình. Nếu thực sự chia tách hai người họ, bản thân Hoa Hướng Nhiên cũng thấy xấu hổ.

“Chúng ta có thể thỏa thuận sau, coi như thách cưới đi. Đâu ra chuyện cầu hôn dễ dàng như vậy!”

Các sư tôn nghe xong nghĩ, có lý!

Lập tức phụ họa.

“Nói đúng lắm!”

“Bắt hắn tới thêm vài lần nữa đi!”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Làm vậy đi!”

Trời xanh nắng dịu

Ngoài cửa tông, chiêng trống vang trời, âm thanh vang thật lâu không ngơi nghỉ, có vẻ vẫn sẽ còn kéo dài nữa.

Các sư tôn thúc giục An Hòa Dật ra cửa nói chuyện một chút.

Trước khi lên đường, An Hòa Dật lại nhìn Hoa Hướng Nhiên vẻ mặt giận dữ và Thời Minh Đạt đang vùi đầu khóc thút thít, thầm thở dài, có hơi đồng cảm với Ôn Tu Viễn.

Ôn Tu Viễn dẫn đầu một đám ma tu đợi sư tôn, cuối cùng người hắn đợi cũng đã tới, hắn nở một nụ cười rạng rỡ nghênh đón.

Vừa tới đã bị sư tôn đẩy ra.

Mặt hắn cứng đờ, “Sư tôn?”

An Hòa Dật đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Ôn Tu Viễn, trong mắt ẩn chứa một tia đồng tình, “Ngươi chọc giận sư huynh ta rồi, lần này không được, để lần sau đi vậy.”

Ôn Tu Viễn cười khẽ, cũng không giận, vươn tay kéo An Hòa Dật lại, “Lần sau lúc nào thì được?”

Người đối diện khẽ lắc đầu.

Ôn Tu Viễn thấy vậy nghiêng người sát lại, cười nói, “Vậy các ngươi quyết định thời gian đi, tới lúc đó đừng trách ta mất kiên nhẫn.”

Nghe vậy, An Hòa Dật có dự cảm không lành.
“Ngươi định làm gì?”

Ôn Tu Viễn lắc đầu,”Ta về chuẩn bị ít thiệp cưới.” Nói xong dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay An Hòa Dật.

Mặt An Hòa Dật thoáng cái đỏ bừng, dùng dằng rút tay ra, nhưng bị nắm chặt lại.

Đoàn ma tu sau lưng đứng dàn hàng như sắp che kín cả trời, ai nấy đều mặt trang phục đỏ rực, thấy ma tôn nhà mình nắm bàn tay người ta cũng kích động hò hét ầm lên.

“Hôn một cái hôn một cái!”

Ôn Tu Viễn da mặt dày, không hề cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí còn nhìn bằng ánh mắt mong đợi.

Chỉ có người đối diện lại xấu hổ, thẹn tới mức muốn chui tọt vào tay áo.

“Đừng làm ầm ĩ nữa, ngươi rút người về đi.”

Vốn tưởng Ôn Tu Viễn sẽ mè nheo làm ầm ĩ lên, không ngờ đối phương lại chấp nhận dễ dàng, nhanh chóng rút quân về.

Sau khi nói rõ lòng mình với sư tôn, Ôn Tu Viễn không ngừng cười toe, khiến An Hòa Dật hoa cả mắt, sau đó nhân lúc sư tôn nhắm mắt, hắn đặt tay sau gáy y, ngả người tới hôn trộm một cái.

Nhẹ nhàng cọ một cái, An Hòa Dật nghe thấy reo hò đinh tai nhức óc của đám ma tu.

Tai y lập tức đỏ lên, hai má cũng nóng bừng, ngước lên nhìn thấy một đôi mắt hoa đào dịu dàng. Giọng đối phương khàn khàn, như đang đè nén h*m m**n mãnh liệt, “Sư tôn, chờ ta lần sau tới. Lần sau, nhất định ta sẽ dẫn sư tôn về.”

Ánh mắt Ôn Tu Viễn kiên định, đè lại h*m m**n cướp đoạt của bản thân, không để người khác thấy được ý định xấu của mình.

Các sư huynh phía sau nhìn về phía này bằng ánh mắt rực lửa. An Hòa Dật cũng không tiện dây dưa với đồ đệ lâu hơn, y đẩy tay, giục Ôn Tu Viễn rời đi.

Hắn khẽ cười, mắt nhẹ chớp chớp, hàng mi dài như cánh bướm chập chờn, khiến lòng người nhột nhạt.

Đại quân ma tu cuối cùng cũng rút lui.

Các sư tôn ở quảng trường túm tụm vui vẻ ăn dưa.

“Tông ta lại bị bao vây một lần nữa.”

“Đây chắc là lần đầu có sự kiện lớn như vậy nhỉ?”

“Thật không thể tin được!”

“Ừ đó! Ta ghi lại rồi đây!”

Exit mobile version