Dù đã nhìn thấy Bạch Tiêu Quân, Khương Dã cũng không tin tương lai thật sự đã được định đoạt. Đáng lẽ con đường này phải do Khương Dã đi một mình, sao có thể để Cận Phi Trạch đi nốt thay mình được? Cận Phi Trạch quay người định đi tiếp, Khương Dã giơ tay lên, tranh thủ lúc hắn không chú ý, cậu bổ mạnh một phát vào gáy hắn.
Cận Phi Trạch ngoái mặt lại, nheo mắt nhìn cậu, “Cậu làm gì đấy?”
Khương Dã: “…”
Không đánh ngất được hắn ư?
Khương Dã vẫn muốn thử lại lần nữa, Cận Phi Trạch tóm chặt cổ tay cậu.
“Cận Phi Trạch,” Khương Dã nghẹn ngào nói, “Cậu không thể đi được.”
“Người không thể đi được là cậu.” Cận Phi Trạch phì cười, “Tiểu Dã, cậu có từ bỏ được tất cả mọi thứ không? Ở thế giới này, cậu có Lý Diệu Diệu cần chăm sóc, có mẹ cần đi tìm, cậu còn rất nhiều vướng mắc. Nhưng mình thì khác, một khi cậu ra đi, mình sẽ chẳng còn gì cả. Vậy nên người nên ở lại là cậu, chứ không phải mình.”
Tim Khương Dã như bị một bàn tay bóp nghẹt, đau quặn thắt, cậu đang định nói thì bị hắn giơ ngón tay bịt kín môi.
Cận Phi Trạch nói: “Lần đầu tiên mình vĩ đại thế này, tại sao cậu không biết ơn nhỉ?”
Cổ họng Khương Dã như bị gỉ sét, gần như không thốt nên lời.
Cậu nói khẽ: “Cậu không phải vĩ đại, mà là không muốn sống nữa.”
Cận Phi Trạch cười, “Bị cậu phát hiện rồi, Tiểu Dã à, cậu thật sự rất hiểu mình. Mình không hiểu tại sao mọi người đều hy vọng người khác sống, đối với mình mà nói, cái chết mới là ngày lễ trọng đại nhất. Năm mười tuổi, đáng lẽ người đó không nên cứu mình. Sống nhạt nhẽo thế này, biết bao khổ sở phải chịu đựng. Chúc phúc người khác tại sao lại nói sống lâu trăm tuổi, đáng lẽ phải nói sớm về miền cực lạc mới đúng. Mình toàn nghĩ, kết cục đời mình sẽ là mình huỷ diệt người khác, hoặc mình huỷ diệt bản thân mình. Cho tới khi mình gặp cậu, Tiểu Dã à, mình sống cho đến bây giờ, chịu đựng cho đến bây giờ, hoàn toàn là vì cậu. Nếu cậu không còn nữa, đau khổ của mình sẽ trở thành vô nghĩa.”
Khương Dã sững sờ nhìn hắn, không thốt nên lời, chỉ còn lại im lặng.
“Được rồi,” Cận Phi Trạch dịu giọng nói, “Không phải cậu muốn tìm mẹ sao? Mình dẫn cậu đi.”
“Cậu biết bà đang ở đâu à?” Khương Dã khàn giọng, gần như không nghe thấy giọng mình nữa.
“Đương nhiên rồi.” Cận Phi Trạch mỉm cười nói, “Đi thôi.”
Nụ cười là mặt nạ hắn hàn trên mặt, dù hắn một lòng muốn chết, nụ cười trên mặt cũng ấm áp như mùa xuân. Trước giờ hắn luôn như vậy, bề ngoài là anh trai hàng xóm mỉm cười rạng rỡ, bên trong là một kẻ điên u ám rồ dại. Có điều trước ngày hôm nay, Khương Dã hoàn toàn không ngờ rằng từ đầu đến cuối hắn vẫn ôm khao khát được chết. Lẽ nào mỗi lần hắn giơ dao giết chóc, đều là minh hoạ trước về cái chết ư? Nếu hắn chưa bao giờ gặp Khương Dã, hắn định khi nào hoàn thành kiệt tác tự sát mà hắn ấp ủ đã lâu?
Trong tim Khương Dã đau nhói đến tê dại, có một cảm giác trống rỗng, như một căn phòng trống bị lãng quên, tràn ngập thê lương không thể diễn tả bằng lời. Hang đá im phăng phắc, bầu không khí nặng nề tột độ. Những người khác cũng không biết nên khuyên nhủ ra sao, suy cho cùng thì trước đó Khương Dã đã nói, kết quả của việc đồng hoá thần chính là trở thành thần. Trở thành thần, khác gì trở thành quái vật?
Giờ Hoắc Ngang mới vỡ lẽ, chuyến đi này của họ không phải đưa tang Khương Dã, mà là đưa tang Cận Phi Trạch.
“Theo tôi, đáng lẽ phải tìm Nhiếp Nam Nguyệt tính sổ.” Hoắc Ngang chửi, “Bà ta dựa vào cái gì? Sao bà ta không tự đến chết đi?”
Trương Nghi nói: “Hay là chúng ta rút lui? Chỉ là thần thức dậy, thế giới huỷ diệt thôi mà? Huỷ diệt thì huỷ diệt đi, chúng ta mở tiệc, chơi đến ngày tận thế. Hồi bé tôi xem phim hoạt hình, chẳng hiểu nổi lòng nhiệt tình giải cứu thế giới của nhân vật chính là từ đâu ra. Trả giá nhiều như vậy, giải cứu thế giới đã thối nát này có ý nghĩa gì? Theo tôi, chết thì chết đi, vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Hoắc Ngang đồng tình sâu sắc, “Đúng thế, dù sao thì sống cũng phải làm việc, về còn phải làm thuê cho Thẩm Lột Da. Chuyến này Nhiếp Nam Nguyệt cho tôi bốn triệu tệ, mẹ kiếp còn chẳng mua được lấy một căn nhà ở thủ đô. Thế giới mau huỷ diệt đi, thế thì không cần đi làm nữa.”
Hai người càng nói càng hăng, suýt thì định nằm im chờ chết luôn. Lý Diệu Diệu ngọ nguậy chóp mũi, ngửi hai người họ, nói: “Thịt, thối.” Lý Diệu Diệu làm động tác nôn mửa.
Khương Dã ấn Trương Nghi xuống, xắn ống tay áo anh ta lên xem thử, cánh tay trắng trẻo của anh ta đã có hoa văn đen thấp thoáng. Hoắc Ngang cũng vậy, hai người này đều đang hoá thành khỉ, ảnh hưởng tinh thần của cấm địa đối với họ càng lúc càng nặng nề, lý trí của họ bắt đầu mất ổn định, thảo nào đều muốn nằm im chờ chết. Khương Dã lấy ra hai viên Strattera, thuốc này dùng để điều trị rối loạn tăng động giảm chú ý, có thể giúp người ta giữ tập trung. Cậu ép hai người này uống vào, cuối cùng họ cũng lấy lại bình tĩnh.
“Hai người đang biến dị, thời gian không còn nhiều nữa.” Sắc mặt Khương Dã rất nặng nề.
Hoắc Ngang đã khôi phục lý trí, nói: “Tiểu Dã, các cậu đi giết thần, chúng tôi hộ tống các cậu đi. Các cậu muốn rút lui, chúng ta về mở tiệc.”
Khương Dã lại nhìn sang Cận Phi Trạch, đau thương kết thành sương trong đáy mắt.
Cận Phi Trạch cười nói: “Rút lui về nhà, chờ thần tỉnh dậy, mọi người cùng huỷ diệt cũng chẳng có gì không hay, mình không để bụng đâu, bởi như thế thì chúng ta cũng có thể coi là ở bên nhau đến vĩnh hằng. Có điều cậu có ngồi nhìn Lý Diệu Diệu và những người này chết được không?” Cận Phi Trạch khoác ba lô cho cậu, cầm súng của cậu lên, “Phải nhẫn tâm vào Tiểu Dã, hoặc là từ bỏ mình, hoặc là từ bỏ người thân bạn bè của cậu, cậu phải đưa ra một lựa chọn.”
Tay Khương Dã run lẩy bẩy.
“Được thôi, để mình chọn thay cậu, ai bảo mình yêu cậu thế này cơ?” Cận Phi Trạch hôn cậu, “Từ bỏ mình đi.”
Cận Phi Trạch dẫn đường, họ lại bò rất lâu. Cận Phi Trạch rất quen thuộc đường ở đây, hắn đã đến trước ba ngày, xem ra đã thuộc nằm lòng nơi này. Khương Dã cảm giác họ vẫn đang đi sâu vào trong núi, lúc này không biết đã đi xuống lòng đất bao nhiêu mét.
Họ nghỉ ngơi ba lần, càng bò càng sâu. Mảng mờ trong thiết bị nhìn ban đêm càng lúc càng nhiều, cuối cùng gần như không nhìn rõ được đường nữa. Khương Dã nhớ, lúc vẫn còn nhìn được rõ vách đá, tình trạng nham thạch xung quanh đã cực kỳ quái gở. Trên vách đá có rất nhiều nếp nhăn dày đặc, còn có chất nhầy đáng ngờ rỉ ra, chất đá cũng trở nên mềm nhũn. Nếu nơi này không phải sâu trong lòng Hắc Sơn Gobi, Khương Dã gần như sẽ tưởng mình đang đi trong ruột ai đó.
Đến cuối cùng, mảng mờ che khuất tầm nhìn hoàn toàn, không nhìn rõ đường nữa, Cận Phi Trạch cũng dừng lại.
Ở sâu dưới lòng đất, họ vẫn nghe thấy tiếng kêu khàn đặc quái lạ vọng tới từ xung quanh. Âm thanh đến từ bốn phía, trập trùng nối liền nhau, nhưng may mà đều cách họ rất xa.
“Chúng ta vào sào huyệt quái vật rồi à?” Hoắc Ngang thì thầm hỏi.
Khương Dã nhớ khung cảnh này, cậu đã từng đến đây trong mơ.
“Giờ bắt đầu phải dựa vào cậu rồi, Tiểu Dã.” Cận Phi Trạch nói.
“Phải làm gì?”
Cận Phi Trạch nói: “Cậu tháo thiết bị nhìn ban đêm ra, dẫn chúng ta đi tiếp. Nhớ bịt mắt phải của cậu vào, đoạn đường tiếp theo cậu chỉ có thể nhìn bằng con mắt vàng được thôi.”
“Tôi không chống lại được sự điên cuồng thực tế mang tới.”
Cận Phi Trạch cười nói: “Không thử thì sao biết được?”
Khương Dã định bảo lần trước cậu không đeo kính râm, suýt thì không chống đỡ được.
“Lần trước…”
“Lần trước cậu không điên, cậu uống say, bị mình đụ. Yên tâm, đoạn đường không dài, cậu chịu được.”
Khương Dã: “…”
Hoắc Ngang nói: “Tôi không nghe thấy gì hết.”
Lý Diệu Diệu hỏi: “Đụ, nghĩa, là gì?”
“Em gái đừng nghe,” Trương Nghi đưa cho cậu cái bịt mắt mình dùng khi đi ngủ, “Dựa vào cậu đấy người anh em.”
Khương Dã nhắm mắt lại, tháo thiết bị nhìn ban đêm ra, đeo bịt mắt của Trương Nghi, rồi để lộ mắt trái ra ngoài. Trước mắt tối om, Khương Dã không nhìn rõ gì cả. Nhưng cậu cảm nhận được sự vật trước mặt mình ẩn giấu nỗi kinh hoàng sâu thẳm nhất. Cậu hít sâu một hơi, bật đèn pin. Có ánh sáng, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Thứ trước mắt đúng là rất sốc, vách đá đã không thể gọi là vách đá được nữa, đó hoàn toàn là thịt nhão, nhầy nhụa đỏ sẫm, chảy ra chất nhầy nhơm nhớp