TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Manh Hậu - Chương 33

  1. Trang chủ
  2. Manh Hậu
  3. Chương 33
Prev
Next

Có hương hoa quế bay tới, ánh trăng chiếu vào trong chén rượu, gió phất qua một cái, sóng lăn tăn trên mặt chén, ánh trăng lan tỏa.

Ngực Mộ Dung Khuê sôi trào, hơi thở nóng rực, không quan tâm gì nữa, chỉ muốn được nếm thử dung mạo kia.

Hô hấp nóng hổi của hắn phả vào môi Đỗ Mạn Thanh, mắt Đỗ Mạn Thanh lờ đờ say, liếc hắn một cái, đột nhiên vươn tay nâng cằm hắn lên, không cho hắn hôn xuống, cũng cẩn thận quan sát nhận biết gương mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Không, ngươi không phải A Quy.”

“A Thanh, ta thật sự là A Khuê của nàng!” Mộ Dung Khuê ôn nhu gọi tên Đỗ Mạn Thanh, gắn bó triền miên.

Trong khoảnh khắc Đỗ Mạn Thanh lại mơ hồ, tay nắm lấy Mộ Dung Khuê hơi lỏng ra, ngón tay phủ lên môi hắn, chần chờ hỏi: “Thật sự là anh?”

Mộ Dung Khuê dùng sức gật đầu, “Là ta!”

Lửa giận trong lòng Đỗ Mạn Thanh đột nhiên sôi trào, Thạch Quy tên tra nam này vậy mà cũng xuyên qua đến đây? Ngón tay nàng khép lại, nắm thành quyền, “bụp” một tiếng liền nện thẳng lên mũi Mộ Dung Khuê.

Một tiếng trầm đục vang lên, máu mũi văng vào trong chén rượu, một ly rượu trắng biến thành màu son.

“Oái!” Mộ Dung Khuê quát to một tiếng, vươn tay bịt kín mũi, lòng bàn tay ẩm ướt một mảnh, tất cả đều là mùi máu tươi.

“Quá đã! Cái mũi nở hoa rồi kìa!” Đỗ Mạn Thanh vỗ tay cười, đột nhiên lại nhào tới, ôm lấy vai Mộ Dung Khuê, một ngụm cắn vào vành tai hắn, gọi: “Cắn chết ngươi!”

***

Ngày hôm sau, lúc Đỗ Mạn Thanh tỉnh lại, liền thấy cung nữ khắp cả điện đều mang vẻ mặt như đưa đám.

“Sao vậy?” Đỗ Mạn Thanh nhớ lại tối hôm qua mình uống quá nhiều, thầm cảm thấy không ổn, gọi Diệu Tâm đến hỏi.

Diệu Tâm thở dài một tiếng nói: “Tối hôm qua, Thái hậu nương nương đánh Hoàng thượng chảy máu mũi.”

Sặc, toi rồi! Đỗ Mạn Thanh đứng bật dậy, hỏi: “Chỉ có chảy máu mũi thôi sao?”

Diệu Tâm bấy giờ mới gian nan nói: “Còn cắn một cái lên tai Hoàng thượng, cắn đến máu chảy đầm đìa.”

Mặt Đỗ Mạn Thanh biến sắc, vỗ trán nói: “Quá hung tàn!”

Diệu Tâm tiếp tục gian nan nói: “Hoàng thượng bị thương, không thể vào triều, hôm nay phải tĩnh dưỡng ở Dưỡng Tâm điện đó! Thái hậu nương nương nên đi qua đó an ủi một chút. Còn nữa, rượu phẩm của Thái hậu nương nương như vậy… , lần tới tốt nhất đừng uống rượu nữa.”

Lúc này, Mộ Dung Khuê đang phê tấu chương ở Dưỡng Tâm điện, mặc dù máu mũi của hắn đã ngừng, vết thương trên tai cũng đã được đắp thuốc mỡ, nhưng rốt cuộc vẫn buồn bực, vì thế cả một buổt sáng vẫn luôn lạnh mặt, không khí trong điện bị đè ép đến cực thấp, đám người Lạc công công không ai dám thở mạnh.

Đợi đến khi nghe được ngoài điện có người tiến vào bẩm: “Thái hậu nương nương đến đây!” Sắc mặt Mộ Dung Khuê mới hơi dịu lại một ít. Mẫu hậu, sau khi ngài tẩn người ta bị thương, vẫn còn biết vội vàng đến đây hỏi thăm là tốt rồi.

Lạc công công lấy cớ đi nghênh đón Đỗ Mạn Thanh, nhanh chóng chuồn ra ngoài. Đợi đến khi thấy Đỗ Mạn Thanh, sau khi hành lễ, cứ thế đứng luôn bên ngoài điện không vào nữa.

Đỗ Mạn Thanh thấy bộ dáng này của Lạc công công, cũng có thể tưởng tượng Mộ Dung Khuê đang buồn bực đến thế nào. Nàng phất tay, để đám người Diệu Tâm đợi ngoài điện, còn mình thì tự đi vào, bày ra khuôn mặt tươi cười gọi: “Hoàng nhi!”

“Hừ!” Mộ Dung Khuê nghe được giọng nói của nàng, đang định ngẩng đầu, nhưng nhớ tới cái gì, lại cúi đầu, tiếp tục phê tấu chương, không thèm đếm xỉa đến Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh hơi xấu hổ, lết lết qua, lại gọi một tiếng rồi cười nói: “Nghe cung nữ nói ngươi bị thương. Để mẫu hậu nhìn một cái xem. Nghiêm trọng không?”

Mộ Dung Khuê nghe được tiếng cười của Đỗ Mạn Thanh, vẫn cứ ung dung bình tĩnh, mí mắt cũng không nâng, tiếp tục giả vờ lạnh nhạt.

Đỗ Mạn Thanh “Khụ” một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu Mộ Dung Khuê, lại ghé sát vào nhìn tai hắn, thấy mặc dù vành tai đã đắp thuốc, nhưng vẫn có thể thấy một loạt dấu răng, cực kỳ thê thảm. Nàng nhất thời đỏ mặt, tối hôm qua hạ mõm quá nặng rồi!

Mộ Dung Khuê cảm giác được Đỗ Mạn Thanh ghé sát vào mình, hơi thở lướt qua vành tai mình, nhất thời cảm giác vành tai vừa ngứa vừa nhức, cực kỳ khó chịu.

Đỗ Mạn Thanh đang xem xét vành tai của Mộ Dung Khuê, lại thấy tai Mộ Dung Khuê nháy mắt đỏ lên, nàng sửng sốt, không chút nghĩ ngợi, vươn tay ra sờ sờ thái dương của Mộ Dung Khuê, vội la lên: “Chẳng lẽ là miệng vết thương nhiễm trùng nên bị sốt? Ngự y đâu?” Nói xong lại cảm giác thấy thái dương của Mộ Dung Khuê không được tính là nóng, lại kinh ngạc một phen.

“Mẫu hậu!” Mộ Dung Khuê bắt được tay của Đỗ Mạn Thanh, giương mắt nhìn nàng, hơi cắn răng nói: “Mẫu hậu vẫn còn muốn giày vò nhi tử à?”

Đỗ Mạn Thanh để kệ cho Mộ Dung Khuê nắm lấy tay nàng, chỉ nhìn mũi Mộ Dung Khuê, thấy mũi vẫn còn thẳng, không có bị méo, lúc này mới thở phào nói: “Không có đánh phế là tốt rồi.”

Mặt Mộ Dung Khuê tối sầm, buông tay Đỗ Mạn Thanh ra, quay mặt đi.

Đỗ Mạn Thanh cười trừ, nói: “Hoàng nhi, do mẫu hậu uống rượu mà!”

“Nếu mẫu hậu thương nhi tử, cho dù có uống rượu cũng sẽ không ra tay nặng như vậy.” Mộ Dung Khuê chỉ trích nói: “Vả lại mẫu hậu đánh xong còn gào lên, nói là sớm đã muốn cắn rớt lỗ tai nhi tử rồi.”

Đỗ Mạn Thanh ngẩn ngơ, qua một lúc lâu mới nói: “Hoàng nhi muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ mẫu hậu? Không thì ta đưa tai ra cho ngươi cắn một lúc?”

Mộ Dung Khuê đột nhiên xoay người, đối mặt với Đỗ Mạn Thanh nói: “Mẫu hậu nói thật?”

A? Đỗ Mạn Thanh nâng tay lên bảo vệ tai mình. Gì chứ? Hoàng đế nhi tử thật sự muốn cắn một ngụm mới có thể giải hận?

Mộ Dung Khuê lạnh mặt, ánh mắt lại lóe lóe, sợ chính mình không giữ được, liền vòng ra sau lưng Đỗ Mạn Thanh, nhìn tai nàng, nói: “Răng của nhi tử không bằng mẫu hậu, cho dù có cắn cũng sẽ không cắn ra máu đâu.”

Đỗ Mạn Thanh hơi xấu hổ, buông cái tay đang che lỗ tai ra, nói: “Ngươi cắn đi!” Hoàng đế nhi tử chỉ nói thôi, khẳng định không dám cắn thật đâu.

Mộ Dung Khuê kề sát lại gần Đỗ Mạn Thanh, nhìn vành tai trắng nõn lại lộ ra một chút phấn hồng của nàng, vô thức nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu xuống, thì thầm nói: “Mẫu hậu, nhi tử cắn đây!”

Giọng nói trầm thấp của Mộ Dung Khuê vang lên bên tai, hơi thở nóng rực phù phù phả vào tai, mặt Đỗ Mạn Thanh đột nhiên nóng lên, miệng cười nói: “Thật sự cắn sao?”

Mộ Dung Khuê duỗi một bàn tay ra, đặt lên vai Đỗ Mạn Thanh, đề phòng nàng đột nhiên tránh ra, môi đã phủ lên vành tai Đỗ Mạn Thanh, mạnh mẽ ngậm lấy, đầu lưỡi cuốn lên, chỉ cảm thấy vừa mềm vừa trơn, hơn nữa còn có mùi thơm thoang thoảng, không khỏi ***** vào, hận không thể nuốt tươi toàn bộ lỗ tai của Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, nhanh chóng rơi vào trong một mảnh ấm áp, không khỏi giật mình, gọi nhỏ một tiếng, chưa đợi nàng làm gì, bả vai đã bị Mộ Dung Khuê đè lại, cả người bị hắn ôm vào trong ngực, giãy không ra.

“Mẫu hậu, mẫu hậu…” Mộ Dung Khuê lơ mơ gọi, đầu lưỡi câu lấy vành tai Đỗ Mạn Thanh, không chịu nhả ra.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 33"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull