Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 100

Edit: Lune

Quý Miên dẫn Lạc Dã ra cổng trường kiếm đồ ăn.

Nhưng đói bụng chỉ là lý do thoái thác của Lạc Dã thôi, cậu đã ăn cơm trưa rồi, giờ không thấy đói chút nào nên mới ăn có tí đã không ăn nổi nữa.

“Đã no rồi à?” Quý Miên cau mày: “Bảo đói còn gì?”

“…” Lạc Dã đành phải gọi thêm một phần bingsu trong tiệm đồ ngọt.

Món này nhẹ bụng nên no vẫn ăn được, Lạc Dã không thích ăn ngọt nhưng lại thích món thanh mát không ngấy này.

Sau đó hai người gọi thêm kem xoài rồi ngồi ra bàn ngoài trời của tiệm ngồi.

Quý Miên ngồi đối diện Lạc Dã, hơi nghiêng người về phía trước, tay phải để trên bàn, tay còn lại nhắn tin.

Chắc là đang giải thích tình hình với Lạc Chỉ Thư.

Nội thất trong tiệm được bài trí rất đẹp, chủ tiệm còn trồng rất nhiều cây bên ngoài. Ánh nắng len lỏi qua kẽ lá và hàng rào trang trí chiếu vào gò má của Quý Miên, khung cảnh lãng mạn như ảo mộng.

Lạc Dã vừa ăn vừa nhìn anh, đôi chân dưới bàn nhẹ nhàng đung đưa vài cái.

Rất vui vẻ.

Hai người về nhà rất sớm, Quý Miên đến cả cặp sách cũng không mang về.

Sắp bước vào giai đoạn nước rút một trăm ngày cuối cùng, thần kinh căng thẳng mãi, chọn một ngày để thả lỏng cũng có lợi hơn nhiều.

Hệ thống khuyên anh:【Điểm số vừa đủ là được, dù gì cậu cũng không học trong nước.】

Do học lực của Hạng Niệm chỉ ở mức bình thường nên Hạng Ngạn Minh đã tìm cách nộp hồ sơ vào các trường đại học nước ngoài cho anh ta.

Quý Miên không thể tùy tiện thay đổi mốc mấu chốt này được. Hệ thống cũng nói anh có thể chọn trường tốt hơn, nhưng tốt nhất là đừng ở lại trong nước.

Chỉ cần Quý Miên lọt vào top 1000 toàn tỉnh thì hoàn toàn có thể nộp hồ sơ vào những trường đại học hàng đầu thế giới. Phần còn lại thì phải xem điểm ngoại ngữ và năng lực tổng hợp.

Quý Miên nằm trên giường trong phòng ngủ một lúc, trả lời:【Ừ, tôi biết rồi.】

Chỉ là từ lúc vào trường trực thuộc đến giờ, có rất nhiều người đặt kỳ vọng vào anh, cho nên nếu có thể đạt được thành tích tốt hơn thì anh vẫn muốn nỗ lực một lần.

Sáng sớm hôm sau, Quý Miên bước vào lớp với tinh thần phấn chấn.

Vương Dương ngáp ngắn ngáp dài chào anh: “Tối qua đi đâu vậy? Sao không đến tự học…”

“Đưa em trai về sớm nên không muốn đến.” Nói xong, Quý Miên chợt nhớ tới cảnh tượng mình gặp ở cửa lớp 7A3 hôm qua, bèn quay đầu hỏi: “Hôm qua tớ qua lớp chúng nó, sao mấy đứa bé kia cứ nhìn tớ suốt ấy? Biết tớ à?”

“Ủa… chuyện này không phải rất bình thường à?”

“?”

“Cậu cứ qua bất kỳ cái lớp nào của khối 7 xem, đều như vậy hết. Trong trường mình còn ai không biết cậu cơ chứ?” Vương Dương trợn mắt: “Đại ca à, khi nào thì cậu mới có tự giác về độ nổi tiếng của mình thế?”

Đẹp trai học giỏi thì thôi đi, quan trọng nhất là tên này thực sự không cho rằng mấy danh hiệu giải thưởng này có gì để nhắc đến.

Quý Miên vẫn lấy làm lạ: “Tớ cũng từng qua các lớp ở khối bọn mình mà, có thấy ai phản ứng như vậy đâu.”

Khóe miệng Vương Dương giần giật: “Đó là tại ở gần, gặp nhau suốt ngày, nhìn thấy nhiều rồi.”

Người so với người đúng là làm người ta tức chết mà. Vương Dương nghiến răng.

Đồ chết tiệt này, cứ làm cậu ta ghen tị chết đi được.

Tháng Sáu, Quý Miên bước vào phòng thi đại học.

Tính cả thế giới đầu tiên và thế giới của Lộ Chu thì đây là lần thứ ba anh thi đại học rồi, cho nên tâm thái khá ổn định.

Hai ngày thi trôi qua thuận lợi.

Ngày điểm thi được công bố, Lạc Dã còn chưa nghỉ hè.

Cậu đang trong tiết học thứ hai, chuông reo hết tiết cái lớp học lập tức ầm ĩ.

Lạc Dã nhìn đồng hồ trên tường lớp.

Chắc công bố điểm rồi.

Được bao nhiêu điểm nhỉ?

Lạc Dã nhận ra ngay cả mình cũng đang hồi hộp.

Cậu mím môi, cảm thấy lẽ ra mình nên mua một cái điện thoại mới phải, nếu thế thì giờ ra chơi là có thể hỏi mẹ điểm số của anh trai thế nào rồi.

Tiết tiếp theo là tiết toán, Lâm Ban dạy toán cho A3 ôm chồng sách, mặt mày hớn hở bước vào cửa trước.

Học sinh còn ở lại trong lớp trông thấy Lâm Ban thì ngạc nhiên không thôi, Lạc Dã nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt Lâm Ban, lòng bình tĩnh lại.

Lâm Ban để sách giáo khoa xuống, nhìn qua đám trẻ đang đùa nghịch ở phía dưới, sau đó bước xuống bục giảng.

Ông đi một vòng quanh lối đi giữa các dãy bàn, cuối cùng đến bên cạnh bàn của Lạc Dã, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nhỏ giọng nói: “Hạng tư toàn tỉnh.”

Khóe môi Lạc Dã cong lên, cười đẹp vô cùng.

Exit mobile version