Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 102
Edit: Lune
Lúc này, bác Lâm từ bếp đi ra, mời cả nhà vừa mới đoàn tụ vào phòng ăn dùng bữa.
Hạng Thần nắm tay Quý Miên không chịu buông, lúc ăn cơm cũng phải ngồi bên cạnh Quý Miên mới chịu, dính người cực kì.
Còn Lạc Dã vẫn ngồi đối diện Quý Miên như trước.
Lúc ăn cơm, Quý Miên luôn không nhịn được mà lén quan sát Lạc Dã, lòng muốn tìm người để tâm sự lắm rồi:【Hệ thống…】
【Hả?】
【Em trai tôi thay đổi nhiều quá!】
【Cậu nói đứa nào?】
【Tiểu Dã ấy.】Hạng Thần cũng cao lên nhưng chỉ cao thêm 2 3 cm, mức độ gây sốc cho Quý Miên ít hơn Lạc Dã nhiều.
Hệ thống đánh giá giúp anh, đưa ra dữ liệu:【Cao thêm 12 cm so với lúc cậu đi.】
【! !】Nhiều vậy!
【Con trai tuổi dậy thì ấy mà, chiều cao vụt lên nhanh lắm.】
Quý Miên lơ đãng chọc chọc miếng thịt bò trong bát:【Sao hồi tôi ở đây, em trai tôi chẳng cao lên tí nào vậy. Tôi vừa đi khỏi một năm đã vọt lên nhiều thế.】
Quý Miên nghi ngờ liệu có phải tại anh ở đây, Lạc Dã bị anh chọc tức làm ăn không ngon ngủ không yên nên mấy năm đó cơ thể mới không phát triển không?
Hệ thống tàn nhẫn đáp lại:【Hừ, cũng không hẳn là không có khả năng này.】
【…】
Quý Miên bỗng thấy ăn mất cả ngon.
Lúc anh nói chuyện với hệ thống, Lạc Dã ngồi đối diện cứ nhíu mày suốt, lòng hơi sốt ruột.
Cách một năm, cậu nhận ra biểu cảm của anh trai hình như khó đoán hơn trước.
Buổi tối, lúc năm người ngồi trong phòng khách trò chuyện xem TV, Hạng Thần vẫn dính sát bên cạnh Quý Miên, dịch mông ra một tí cũng không chịu.
“Em muốn ngủ với anh cơ.” Cậu nhóc nắm tay Quý Miên, dè dặt nhìn anh.
Quý Miên xoa lưng nó, nói: “Được.”
Lúc dẫn Hạng Thần lên tầng, anh thuận tiện bế luôn tên nhóc dính người này lên. Hai tay hai chân Hạng Thần quấn chặt lấy Quý Miên.
Lạc Dã theo sau hai người, nhìn chằm chằm Hạng Thần trong lòng Quý Miên một hồi lâu.
Về phòng tắm rửa xong còn chưa đến mười giờ. Lạc Dã suy nghĩ một lúc, lại ra bàn ngồi làm bài tập, trong khi làm bài thỉnh thoảng lại không nhịn được mà nhìn bức tường bên cạnh.
Vẫn yên tĩnh như trước, nhưng chỉ cần biết giờ phút này Quý Miên đang ở phòng bên là một góc trống trải nào đó trong tim cậu như được lấp đầy. Rất yên tâm.
…
Hạng Thần ở lại hơn một tuần, sau đó được Lương Minh Huyên đón về.
Tiễn Hạng Thần đi, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại Quý Miên và Lạc Dã.
Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau kể từ khi Quý Miên trở về, cả hai đều thấy hơi lúng túng.
“…”
Quý Miên không nói gì, anh đi đến ghế sô pha rồi đắn đo một lúc lâu, không giống khi trước, hễ có Lạc Dã ở đây là ngồi ở hai đầu ghế sô pha.
Mà anh ngồi xuống vị trí ở giữa.
Lạc Dã thấy vậy thì thoáng sửng sốt.
Cậu mím môi, sau đó ngồi xuống chỗ cách Quý Miên chỉ nửa mét.
Bình thường khi họ ngồi gần nhau thế này, ở giữa thường sẽ có thêm một Hạng Thần. Hôm nay lại trống không.
Quay đầu nhìn Quý Miên, thấy anh không có phản ứng gì, Lạc Dã bèn nhét một cái gối ôm vào trong ngực rồi nhìn chằm chằm vào TV, mảy may không biết ánh mắt người bên cạnh đang lẳng lặng nhìn mình.
Quý Miên nhìn xuống mái tóc của Lạc Dã, cảm nhận rõ được góc nhìn đã khác xa với năm ngoái.
Đúng là… lớn lên nhiều quá.
Anh cụp mắt xuống, nghĩ đến việc mình sắp làm mà không khỏi rầu rĩ trong lòng.
Thái độ của nguyên chủ với Lạc Dã bắt đầu thay đổi chính là lần anh về nhà khi kết thúc năm nhất đại học.
Cách một năm không gặp, nguyên chủ từ nước ngoài về nhà vừa trông thấy Lạc Dã bỗng nhận ra em trai kế của mình hóa ra lại có một khuôn mặt đẹp cực phẩm.
Hạng Niệm không có yêu cầu gì về giới tính, chỉ cực kỳ chú trọng đến “đẹp”. Bốn năm đại học, đám bạn trai bạn gái anh ta quen ở nước ngoài đều thuộc kiểu mặt non tơ trung tính hết.
Theo mô tả của hệ thống thì Lạc Dã mười bốn tuổi có một khí chất độc đáo nằm giữa ranh giới thiếu niên và thiếu nữ, giống như hình ảnh hoàn mỹ được khắc họa bằng nét vẽ tinh tế nhất trong tranh sơn dầu phương Tây. Chính điểm này đã chọc trúng sở thích biến thái quái gở kia của Hạng Niệm.
Quý Miên nhìn góc mặt nghiêng của Lạc Dã, tuy dáng người đã bắt đầu cao lên nhưng đường nét khuôn mặt của thiếu niên vẫn mềm mại như cũ.