Edit: Lune
Lạc Dã mỗi năm lại một kiểu, Quý Miên mỗi năm về nhà giống như mở hộp mù vậy.
Năm nay về đã cao vọt thêm 10 cm, sang năm gặp lại đã xấp xỉ bằng Quý Miên rồi, vai cũng rộng và dày hơn.
Chờ tới lúc Quý Miên học năm ba nghỉ hè về nhà thì Lạc Dã gần như đã là một người khác.
Quý Miên xuống máy bay, lấy xong hành lý ký gửi rồi ra sân bay.
Hạng Ngạn Minh đi công tác nên không tới đón anh được. Quý Miên đang định tự bắt taxi về.
Còn chưa ra khỏi sân bay, điện thoại trong túi chợt rung lên, có một cuộc gọi đến.
Anh lấy điện thoại ra xem thì phát hiện là một số lạ gọi đến.
Ở gần lối ra hơi đông người, Quý Miên còn kéo vali nữa nên quyết định bỏ qua trước, định lúc nữa đến chỗ nào trống trải hơn sẽ gọi lại.
Ra khỏi cửa sân bay, bên ngoài toàn người đến đón.
Quý Miên kéo vali đi lên, cúi đầu chen qua đám đông, đột nhiên bị chặn đường.
Người cản đường anh là một chàng trai rất cao, mặc áo thun đen cộc tay. Quý Miên vốn đang cúi đầu, bị chặn vậy thì vô thức ngẩng đầu lên.
Nhưng ngay cả khi ngước mắt nhìn lên thì anh cũng chỉ thấy được cằm đối phương.
Quý Miên bỗng thấy cái cằm kia hơi quen mắt, anh ngẩn ra, đoạn nhìn tiếp lên trên thì bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Nói là quen nhưng cũng cũng lạ lẫm vô cùng.
Các nét của đối phương vẫn giống như trong trí nhớ của Quý Miên, chỉ là giờ sắc sảo hơn nhiều, không còn là cậu thiếu niên thanh tú ngày trước nữa, giờ trông vừa đẹp trai lại vừa trưởng thành.
Tiểu… Dã? Mắt Quý Miên mở to, không khỏi kinh ngạc.
Lạc Dã cúi đầu, cũng đang nhìn anh.
Hàng mi dài che khuất con ngươi bên trong khiến thiếu niên trông có vẻ bất cần.
Đồng tử Quý Miên run rẩy.
To quá vậy!!!
Bé hạt đậu của anh đâu rồi!!
Quý Miên tưởng đây là tất cả rồi.
Không ngờ, mắt Lạc Dã nhìn xuống anh ẩn giấu ý cười khó nhận ra. Cậu nhẹ giọng lên tiếng: “Anh trai.”
Vẫn là cái ngữ điệu bình tĩnh như cũ, chỉ là âm sắc trong trẻo sáng sủa ngày xưa chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, giọng thiếu niên bây giờ mang theo chút khàn vừa qua thời kỳ vỡ giọng, trầm cực kỳ.
“…”
… Chào em.
Môi Quý Miên mấp máy, đột nhiên cảm thấy không sao thốt ra được cái giọng “mềm mại” của mình trước giọng của Lạc Dã.
Năm ngoái về, Lạc Dã mới cao ngang anh, khi ấy Quý Miên đã không biết nên nhìn thẳng cậu như thế nào rồi.
Nếu anh cứ ở trong nước, mỗi ngày nhìn Lạc Dã cao hơn lớn hơn thì sẽ không đến mức thấy ngượng nghịu.
Nhưng một năm anh mới về một lần, dường như chỉ trong vài chuyến bay mà nhóc con lúc trước còn chưa cao đến ngực anh nay đã lớn phổng thành dáng vẻ hiện giờ.
Lạc Dã vừa lên lớp 10, mới tròn mười sáu tuổi mà đã cao hơn anh nửa cái đầu.
Hơn nữa, cao mét tám mấy rồi mà vẫn còn thảnh thơi cao tiếp, thong dong từ tốn, chậm rãi trưởng thành.
Lạc Dã thay đổi quá lớn, trong phút chốc Quý Miên chưa thích ứng nổi, anh hơi mất tự nhiên quay đi tránh ánh mắt của cậu. “Sao, sao em lại đến đây?”
“Bố đi công tác rồi không đến được, em tự đến. Lúc đầu em định hỏi anh đứng ở cửa nào…” Lạc Dã tạm dừng, đoạn giơ tay phải đang cầm điện thoại lên: “Nhưng anh không nghe máy của em.”
“Số của em à… Có điện thoại rồi hả?”
“Vâng. Không có điện thoại ở trường bất tiện lắm.”
“Em còn tưởng sẽ không tìm thấy anh cơ.” Có người chen về phía hai người, Lạc Dã nghiêng người nhường đường, nói tiếp: “May mà không xui lắm.”
Quý Miên cố gắng bình tĩnh “ừm” một tiếng, kéo vali định đi ra ngoài.
Mu bàn tay bỗng bị thứ gì đó ấm áp chạm vào, ngay sau đó trong tay anh nhẹ bẫng.
Lạc Dã lấy vali từ tay anh: “Anh à, để em.”
Vali của Quý Miên không nhẹ lắm, nhưng vào tay Lạc Dã lại như xách hộp bông, trông nhẹ nhàng lắm luôn.
Quý Miên nghĩ thầm: Có anh trai nào lại để em trai kéo vali cho mình cơ chứ…
Nhưng giương mắt nhìn dáng người cao lớn của Lạc Dã, anh lại im lặng nuốt lời từ chối xuống.
Tâm trạng Quý Miên vừa mừng vừa phức tạp.
Anh cúi đầu lấy điện thoại ra, lưu cuộc gọi nhỡ lúc nãy vào danh bạ.
Lạc Dã liếc mắt nhìn anh, tới khi Quý Miên gõ hai chữ “Lạc Dã” vào ô ghi chú, bấm dấu tích ở góc phải trên cùng để hoàn tất thêm vào danh bạ, cậu mới dời mắt.
…