Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 104

Edit: Lune

Mùa Hè năm nay công ty nhà họ Hạng bận rộn hơn hẳn mọi khi, hai vợ chồng bận đến mức không về nhà nổi, mãi mới tranh thủ về ở được hai hôm vào tuần trước khi Quý Miên bay rồi lại phải đi luôn.

Hạng Ngạn Minh vô cùng trân trọng hai bữa tối ít ỏi này.

Bác Lâm làm một bàn đầy thức ăn, chính giữa là một nồi cháo hảo sản thanh đạm thơm ngon.

Bốn người trò chuyện việc nhà phiếm một hồi, đa phần là Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư hỏi, Quý Miên trả lời, còn Lạc Dã thì ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, không nói gì.

Hỏi xong chuyện học hành, Hạng Ngạn Minh hắng giọng, ra vẻ hóng hớt: “Ở trường có quen ai chưa?”

Quý Miên nhổm người đứng dậy định múc cháo cho mình, nhưng còn chưa đưa bát ra thì Lạc Dã đã cầm lấy, nói câu “Để em” rồi duỗi tay ra múc giúp anh.

Đôi vợ chồng liếc nhau, thấy được sự mừng rỡ trong mắt của nhau.

Còn về câu hỏi của Hạng Ngạn Minh, Quý Miên đang không tập trung lắm nên chỉ nghe hiểu nghĩa đen, bèn đáp: “Nhiều lắm ạ.”

Mấy cặp mắt trên bàn ăn đồng loạt nhìn về phía anh. Lạc Dã đang đứng một mình một bên nên lúc nhìn sang cũng rõ ràng nhất, cả động tác múc cháo cũng dừng lại.

“?”

“Sao thế ạ?”

Hạng Ngạn Minh hỏi tiếp: “Nhiều là bao nhiêu?”

Quý Miên hơi khó hiểu: “Chắc mười mấy người.”

Trả lời xong, anh lại nhìn Lạc Dã, chờ bát cháo của mình.

Biểu cảm của Lạc Dã rất kỳ lạ, hoang mang, còn xen lẫn vẻ hoang đường như nhận thức bị vỡ nát.

Hạng Ngạn Minh tỏ ý không tán thành: “Bọn trẻ các con giờ chỉ thích yêu đương chớp nhoáng, phải có trách nhiệm với tình cảm chứ.”

“À…” Quý Miên giờ mới nghe ra: “Bố đang nói bạn gái ấy hả?”

“Chứ sao.”

Quý Miên khựng lại, không biết nên nói thế nào. Bản thân anh chắc chắn là không rồi, nhưng trong cốt truyện thì nguyên chủ đã hẹn hò qua cả lố người bên nước ngoài.

Nhưng nếu nói dối là có, Hạng Ngạn Minh mà hỏi thêm thì kiểu gì cũng sẽ lộ tẩy.

Anh đành cười trừ: “Chuyện này bố đừng hỏi, chuyện riêng của con mà.”

Hạng Ngạn Minh cười lắc đầu: “Còn giấu cả bố con nữa à?”

Quý Miên chuyển đề tài, quay sang nhìn Lạc Dã: “Cháo.”

Nghe anh gọi một tiếng, Lạc Dã mới hoàn hồn, múc cho Quý Miên một bát cháo hải sản đầy ụ.

Gần như lát cá trong nồi đều vớt cho anh.

Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư về ở có hai đêm rồi lại đi.

Trong nhà chỉ còn lại hai anh em và bác Lâm.

Lạc Dã học trên tầng mấy tiếng, sức tập trung giảm sút nên quyết định từ giờ tới lúc trước khi ăn tối không học nữa.

Từ trên tầng đi xuống, TV trong phòng khách đang mở, nhưng người xem nó thì đã nhắm mắt, nằm ngủ say trên ghế sô pha rồi.

Hôm qua Quý Miên vẽ tranh trong phòng đến rất khuya nên buồn ngủ khủng khiếp. Ở dưới tầng xem TV, ôm cái gối mềm trong ngực là bắt đầu buồn ngủ, anh uể oải vốn chỉ nằm ngả ra ôm gối thôi, không ngờ nhoáng cái đã ngủ mất.

Lạc Dã không nỡ đánh thức anh.

Người nằm trên ghế sô pha vừa hay ngủ gần chỗ cửa gió điều hòa, ngủ lâu e là sẽ bị cảm. Nghĩ ngợi một lúc, cậu bước nhẹ qua, điều chỉnh hướng gió của điều hòa rồi lên tầng lấy cái chăn mỏng xuống đắp cho Quý Miên.

Có lẽ không ngờ mình sẽ ngủ thiếp đi ở đây nên chân Quý Miên vẫn còn xỏ dép lê, đôi chân dài duỗi thò ra khỏi ghế sô pha, phần bắp chân lơ lửng giữa không trung.

Trông tư thế ngủ không được thoải mái cho lắm, Lạc Dã muốn giúp anh chỉnh lại tư thế một tẹo, nhưng cuối cùng vẫn không dám động vào, sợ sẽ đánh thức anh.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Quý Miên, xem TV để thư giãn. Nhưng tiếc là xuống không phải lúc, chưa xem được mấy phút thì đã tới giờ quảng cáo.

Điều khiển bị Quý Miên nắm chặt trong tay nên Lạc Dã không chuyển kênh được, thế là đành phải nhìn sang thứ khác để giết thời gian.

Lựa chọn đầu tiên chính là người anh trai lâu rồi không gặp.

Lạc Dã ngồi đối diện với chân của Quý Miên, vừa quay đầu sang là thấy ngay hai cái chân thẳng tắp kia. Phần da chỗ mắt cá chân với cổ chân trắng khác thường hẳn là do lâu ngày không tiếp xúc với nắng. Rõ ràng là mấy năm Quý Miên đi du học rất ít vận động, lúc thả lỏng còn thấy rõ phần thịt mềm mại chỗ bắp chân.

Lạc Dã nhìn chằm chằm vào cổ chân lộ ra ngoài của Quý Miên. Mảnh ghê.

Cổ chân cậu nhìn qua cũng có vẻ mảnh, nhưng khác hẳn với kiểu mảnh mai như Quý Miên, vả lại còn to hơn Quý Miên hai vòng.

Chân của Lạc Dã có gân gót chân dài, rất thích hợp để chạy. Mỗi tối cậu đều chạy cự li dài trong trường nên bắp chân không có tí mỡ thừa nào, hai bên đều là đường cong được tạo nên từ gân và cơ kéo dài cho tới mắt cá chân, là kiểu mảnh căng tràn sức mạnh.

Còn nhìn chân của Quý Miên thì thuần là khung xương mảnh khảnh, trông như kiểu bẻ một cái là gãy được vậy.

Lạc Dã bình tĩnh suy nghĩ, bảo sao người này lúc trước bế mình chạy khắp bệnh viện làm xong các mục kiểm tra, hai cái chân lại run lẩy bẩy như thế.

Cậu vẫn còn nhớ lời Hạng Ngạn Minh nói trên bàn ăn tối hôm trước.

Quý Miên không nói mình có bạn gái rồi hay chưa. Nhưng Lạc Dã cho rằng anh không có.

Thứ như bạn gái gán lên người Quý Miên quá hoang đường.

Tại sao lại hoang đường? Không nói ra được.

Lạc Dã lại suy nghĩ kỹ càng hơn, cậu giỏi đào sâu vấn đề, trầm tư thật lâu mới tìm ra kết luận từ trong tiềm thức của mình: Không xứng.

Cậu không nghĩ ra người như thế nào mới có thể xứng với Quý Miên.

… Chỉ cần đứng bên anh ấy là mọi vầng hào quang đều bị lu mờ.

Ít nhất trong mắt Lạc Dã là lu mờ.

Exit mobile version