Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 107
Edit: Lune
Nửa tháng sau, khối 11 trường trung học trực thuộc kết thúc kỳ thi cuối kỳ cuối cùng.
Người đi họp phụ huynh thay Hạng Ngạn Minh là Quý Miên.
Quý Miên tạm thời vẫn chưa đến công ty nhà họ Hạng làm việc. Ở nhà có việc gì, Hạng Ngạn Minh đều đẩy cả cho anh. Lần này họp phụ huynh 11 lên 12 cũng bảo anh đi dự giúp.
Học sinh đều đang đứng hết ngoài hành lang, chờ phụ huynh tới rồi dẫn vào lớp ngồi xuống chỗ của mình.
Quý Miên thì quen thuộc với dãy phòng học của khối cấp Ba lắm rồi, mấy năm mới trở về đây làm Quý Miên không khỏi bồi hồi.
Từ xa trông thấy bóng người nổi bật đang dựa vào tường hành lang, Quý Miên đi tới: “Tiểu Dã.”
Không biết Lạc Dã đang nghĩ gì mà thậm chí còn không thấy anh tới, mãi đến khi nghe thấy tiếng anh gọi mới giương mắt lên.
Kể từ lúc nghe bảo Quý Miên sẽ đến họp phụ huynh cho mình từ tối qua là hắn đã cứ mất hồn mất vía như thế rồi.
“Anh.” Hắn đứng thẳng người lên, dẫn Quý Miên vào lớp.
Quý Miên không khỏi nhìn mấy lần.
Hình như tâm trạng của em trai mình khá tệ.
Thi không tốt à?
Chỗ của Lạc Dã ở hàng cuối cùng, sau khi dẫn anh tới chỗ ngồi, môi hắn vẫn mím chặt, không nói lời nào mà đi ra ngoài luôn.
Trên bàn có mấy tờ giấy được in sẵn phụ huynh, còn có một hai tờ cần ký tên.
Lạc Dã để sẵn cho anh một cây bút ở bên cạnh.
Quý Miên đợi một lúc, buổi họp phụ huynh bắt đầu.
Giáo viên chủ nhiệm nói vài lời động viên về việc lên lớp 12, sau đó là tổng kết kỳ thi học kỳ vừa rồi.
“Phiếu điểm được kẹp trong giấy, phụ huynh có thể xem qua…”
Tim Quý Miên đập thình thịch, không hiểu sao anh thấy hơi căng thẳng, còn nóng ruột hơn cả lúc xem điểm của chính mình.
Lật mấy tờ giấy, quả nhiên ở dưới cùng có kẹp một mảnh giấy rộng bằng ngón tay cái.
Tiếng Anh 148, Toán…
Quý Miên lần lượt xem qua, điểm thi của Lạc Dã ở hầu hết các môn đều cao khủng khiếp, chỉ riêng môn Ngữ Văn là trông khá bình thường với số điểm 102.
Cuối cùng là thứ hạng trong khối, phía dưới là một con số “3” được in đậm.
Khóe miệng Quý Miên hơi cong lên, lòng rất tự hào. Mỗi năm về nhà, anh đều nghe thấy Hạng Ngạn Minh khoe khoang thành tích học tập của Lạc Dã trên bàn ăn, thường xuyên đứng đầu khối.
Lần này đứng thứ ba khối chứng tỏ thành tích vẫn rất ổn định.
Duy trì trong top 10 khối ở một nơi tập trung nhiều học sinh ưu tú như trường trung học trực thuộc là một điều rất khó.
Nhất là giai đoạn học kỳ 2 lớp 11 và học kỳ 1 lớp 12 liên tục có những học sinh bất ngờ bứt phá vươn lên, Quý Miên nhớ nửa đầu năm lớp 12 của mình, mỗi lần thi là danh sách top 10 khối lại có sự thay đổi lớn.
Quý Miên cẩn thận gấp phiếu điểm lại, nhét vào túi áo.
Đây là niềm vinh dự của em trai, phải cất giữ mới được!
Buổi họp phụ huynh kết thúc, giáo viên chủ nhiệm còn gọi riêng Quý Miên lên nói chuyện, giọng điệu khá nghiêm túc, đại ý là nói điểm thi lần này của Lạc Dã hơi giảm sút so với những kỳ thi trước, giờ đang là giai đoạn then chốt nên muốn Quý Miên quan tâm nhiều hơn tới tình trạng học tập của em trai.
Gần như giống mấy năm trước, các thầy cô trong lớp đều kỳ vọng vào Lạc Dã, mong hắn có thể đạt được thứ hạng tốt trong kỳ thi đại học. Vì hắn cũng giống như anh trai mình, luôn đứng đầu khối, chưa rớt hạng lần nào.
“Về nhà em sẽ trao đổi thêm với em ấy. Em cảm ơn thầy.” Quý Miên cười ứng phó, trên thực tế thì không quá để mấy lời này vào trong lòng, càng không có ý định đi hỏi Lạc Dã.
Điểm số dao động lên xuống là chuyện rất bình thường, ngoài số ít người có năng khiếu thiên bẩm ra thì làm gì có ai lần nào cũng đứng đầu kỳ thi cơ chứ?
Lạc Dã có thể giữ vững trong top 10 khối đã là học sinh ưu tú trong những học sinh ưu tú rồi.
Có động lực ở lớp 12 là chuyện tốt, nhưng anh không muốn gây áp lực quá lớn cho Lạc Dã.
Quý Miên cất phiếu điểm rồi ra khỏi phòng học, vẫy tay với Lạc Dã đang đợi ở bên ngoài. “Về thôi.”
Trên đường, Lạc Dã đi bên cạnh anh còn im lặng hơn bình thường nhiều.
Quý Miên liên tục nhìn hắn.
… Có vẻ như tâm trạng rất tệ.
Dạo này ở nhà Lạc Dã cũng ít nói, nhưng nay lại ít nói hơn hẳn. Quý Miên tạm thời nghĩ không ra nguyên nhân.
Vì điểm thi? Quý Miên nhíu mày, anh lấy phiếu điểm trong túi ra, nhìn qua, xác nhận con số dưới thứ hạng trong khối đúng là “3”.
Thứ hạng này rất cao rồi mà, cứ giữ vững như vậy thì gần như có thể vào tất cả các trường đại học trong nước rồi.
“… Anh à.” Lạc Dã đột nhiên lên tiếng, con ngươi đen láy nhìn tờ phiếu điểm trong tay Quý Miên.
“Vứt cái đó đi.”
Tay Quý Miên cứng đờ. “Vứt đi?”
“Vâng, em thi không tốt, anh vứt nó đi.”
“…”
Thế này mà gọi là thi không tốt hả!?
Quý Miên mím môi, anh nhận ra Lạc Dã thực sự nghĩ rằng mình thi kém thật.
Anh rất tự hào về thành tích này, nhưng có vẻ Lạc Dã lại coi đó là nỗi xấu hổ.
Hạng 3 cơ mà, sao lại không tính là tốt chứ?
Có phải lúc mình không có nhà, gia đình đã vô tình tạo áp lực gì cho em ấy không?
Vừa hay đi ngang qua một thùng rác, Lạc Dã dừng bước lại, chờ anh ném tờ phiếu đi.
Quý Miên nắm chặt tờ phiếu trong tay, như thể anh sắp phải ném đi một tấm huy chương vàng vậy.
Lạc Dã thì kiên quyết nhìn anh, chờ một lúc, hắn cầm lấy phiếu điểm của mình từ tay Quý Miên: “Lần sau em sẽ mang cái mới về.”
Và sẽ là hạng nhất, giống như anh vậy.
Vừa mới mưa xong, không khí chiều hè oi bức đến mức làm người ta thở không nổi.
Toàn thân Lạc Dã đều nóng ran, bứt rứt.
Mớ bòng bong trong đầu chiếm cứ tâm trí hắn hồi lâu, giờ lại càng như thêm dầu vào lửa. Năm năm học tại trường trung học trực thuộc, lần đầu tiên Quý Miên đi họp phụ huynh cho hắn, vậy mà hắn lại dùng thành tích kém cỏi nhất của bản thân để đối mặt với anh.
Bài làm văn lạc đề nghiêm trọng, tối đa 50 điểm mà chỉ được có 20 điểm. Gần đây tình trạng học của hắn hơi có vấn đề, logic tư duy miễn cưỡng bình thường, đến phần đọc hiểu thì như xe tuột xích, cố chấp.
Quý Miên chậm rãi gật đầu: “… Ừm.” Khuôn mặt không có quá nhiều biểu cảm, chỉ có mí mắt hơi trùng xuống, trông ỉu xìu.
Nhưng trong mắt Lạc Dã thì rõ là anh đang buồn lắm. Ném một tờ giấy hạng ba mỏng manh sao lại khiến anh ấy khó chịu như vậy?
Lạc Dã không thể nào làm như không thấy được.
Hắn im lặng một hồi, bàn tay cầm phiếu điểm chuẩn bị vứt đi lại hạ xuống, khẽ nói: “Trả lại cho anh này.”
Quý Miên nói với vẻ thông cảm: “Nếu em muốn vứt thì cứ vứt đi.”
Thái độ của hai người hoán đổi cho nhau.
Lạc Dã vẫn nhét tờ phiếu điểm đó vào lòng bàn tay Quý Miên, hắn thấy anh hơi ngước mắt lên nhìn mình, sau đó mới cẩn thận cất tờ giấy vào trong túi áo.