Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 109

Edit: Lune

Quý Miên ở nhà một ngày rồi lại trở về tiếp tục làm việc.

Một tuần sau, Lạc Dã bắt đầu năm học mới, lớp 12 kể cả học sinh ngoại trú cũng phải ở lại học thêm tiết tự học buổi tối. Một tuần học sáu ngày, chỉ có tối thứ Bảy mới được về sớm.

Tiết học cuối cùng vào chiều thứ Bảy, không khí trong lớp thực nghiệm hiếm khi thoải mái như thế, đến cả tiếng học sinh trả lời nghe cũng vui vẻ hẳn lên.

Đang là tiết Vật lý, môn mà Lạc Dã học giỏi nhất.

Hắn cúi đầu, hiếm khi nào lại dời mắt khỏi quyển sách.

Giờ hắn không còn băn khoăn vấn đề tại sao mình lại có lòng chiếm hữu mãnh liệt với Quý Miên nữa, nguyên nhân có là gì thì giờ cũng chẳng còn quan trọng, vì hắn đã có cách giải quyết rồi.

Lời khuyên của bác sĩ đưa ra là bảo hắn kiểm soát lòng chiếm hữu của bản thân, giữ khoảng cách với Quý Miên.

Nhưng Lạc Dã đã tìm ra được một cách khác, trái ngược hẳn với lời khuyên của bác sĩ.

Nếu anh trai đã thích hắn, vậy thì việc hắn để mặc cho ham muốn của bản thân phát triển có vẻ cũng chẳng sao cả.

Còn về việc tình cảm của hắn đối với Quý Miên rốt cuộc có bình thường hay không thì Lạc Dã không buồn tìm hiểu.

Chỉ cần anh trai có thể ở bên cạnh mình mãi mãi thì những thứ khác đều không quan trọng.

Cái bút xoay mấy vòng giữa hai ngón tay Lạc Dã, suy nghĩ của hắn dần bay xa hơn.

Lạc Dã thích suy tính chu toàn, hắn có thói quen tìm ra một loạt vấn đề sẽ phải đối mặt trong tương lai rồi phân tích từng cái một.

Ngày phát hiện ra mấy bức tranh đó, Lạc Dã đã lục tung phòng vẽ của Quý Miên lên, sau đó mất cả một đêm vì phải khôi phục lại vị trí của từng thứ một như ban đầu, để đảm bảo rằng Quý Miên sẽ không phát hiện ra cái gì.

Loại tranh như vậy, Quý Miên chỉ vẽ mỗi mình hắn. Hắn xác định bây giờ Quý Miên chỉ thích một mình mình.

Chỉ cần tìm cách khiến anh ấy vẫn luôn thích mình, không để anh ấy nhìn người khác là được.

Còn về phía bố mẹ thì tạm thời chưa cần vội. Hai người họ vẫn còn trẻ, cả hai cũng từng trải qua nhiều sóng gió rồi nên không cần quá lo vì tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

Cùng lắm thì bị đánh mấy trận, Lạc Dã thấy mình chịu đòn khá ổn, ứng phó được tốt.

Vấn đề lớn nhất hiện giờ là anh trai kìa…

Lạc Dã cầm chặt cái bút.

Muốn anh ấy vượt qua cái rào cản đó là điều rất khó…

Trong thời gian nửa tiết học, Lạc Dã gần như đã nghĩ xong toàn bộ vấn đề lẫn đối sách.

Chuông tan học vừa reo, Lạc Dã cầm điện thoại lên chuẩn bị xuống sân thể dục. Lần trước bỏ lỡ cuộc gọi của Quý Miên vì không cầm điện thoai lúc đi chạy nên giờ đi chạy hắn cũng cầm cả điện thoại theo luôn.

Hắn vừa ra khỏi cửa lớp thì nhận được điện thoại của Quý Miên.

Quý Miên mới ra khỏi công ty, tiện đường ghé qua trường đón hắn luôn.

Lạc Dã lập tức quay vào lớp, đeo cặp chuẩn bị về.

Khổng Vũ Trăn đi ngang qua hắn tính đi vệ sinh, thấy vậy thì thuận miệng hỏi: “Lạc Dã, hôm nay cậu không ra sân chạy à?”

“Ừm.” Lạc Dã vô thức muốn nói thêm một câu là “Anh tôi đến đón” thì bỗng nhớ tới bộ dạng phấn khích của Khổng Vũ Trăn mỗi khi nhắc đến Quý Miên, hắn mà nói thì kiểu gì bạn ấy cũng sẽ ra cổng trường với mình.

Bạn ấy mà kích động thì dễ giữ Quý Miên ở lại tán gẫu lâu lắm. Mà anh trai chỉ ở nhà chưa tới một ngày thôi…

Nghĩ vậy, Lạc Dã nuốt lời định nói xuống, gật đầu chào rồi đi luôn.

Đeo cặp ra cổng trường, từ xa Lạc Dã đã thấy một bóng người mặc đồ âu màu đen bắt mắt, anh không thắt cà vạt, rõ ràng là vừa tan việc đã đến đây luôn, vì ngay cả quần áo còn chưa kịp thay cơ mà.

Đứng ở cổng trường người ra người vào thu hút vô số ánh mắt nhìn qua.

Khuôn mặt của Quý Miên vốn đã rất gây chú ý rồi, hôm nay lại mặc nổi bật như vậy, chỉ đứng đó thôi đã dễ dàng trở thành tâm điểm của đám đông rồi.

Bộ âu phục không quá trang trọng, trông có vẻ khá rộng, giống trang phục tối giản đi dự tiệc tối hơn. Chất vải quần mềm có độ rũ càng tôn đôi chân thon dài thêm thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên Lạc Dã thấy Quý Miên ăn mặc như vậy nên bước chân không tự chủ được mà chậm lại.

Dường như ý thức được chuyện mình mặc bộ quần áo này đứng đây hơi lạc lõng, nên Quý Miên cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại, nhờ đó tránh ánh mắt dò xét của mọi người.

“Anh ơi.”

Nghe thấy tiếng của Lạc Dã từ cách đó mấy mét, Quý Miên ngẩng đầu lên.

Lạc Dã đi đến trước mặt anh. “Anh, anh vừa… tan làm hả?”

“Ừm. Anh lái xe từ công ty về, vừa khéo đúng giờ trường em tan học nên tiện đường ghé qua.”

Ban đầu Quý Miên đã định tránh mặt Lạc Dã cơ. Nhưng từ khi Lạc Dã nói mình bị áp lực trong kỳ nghỉ hè thì anh lo lắng về tình trạng tâm lý của em trai hơn, chỉ cần hết việc có thời gian rảnh là lại không nhịn được mà về ngay.

Exit mobile version