Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 110
Edit: Lune
Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ 1 lớp 12 kết thúc, Lạc Dã mang phiếu điểm của mình về cho Quý Miên.
Lúc nhận được, Quý Miên còn ngạc nhiên lắm luôn, vì không ngờ đã qua lâu như thế rồi mà Lạc Dã vẫn còn nhớ chuyện cuối học kỳ trước. Lòng háo thắng còn mạnh hơn cả hồi nhỏ.
Tính đến kỳ nghỉ cuối năm của trường trực thuộc thì Quý Miên đã nhận được tổng cộng bốn phiếu điểm, bao gồm cả thi tháng, giữa kỳ và cuối kỳ, toàn bộ đều đứng nhất.
Anh cất từng tấm danh hiệu nhỏ này vào ngăn kéo trong phòng ngủ của mình, để cùng với tấm hạng ba mà Lạc Dã coi là nỗi xấu hổ kia, dùng một cái kẹp nhỏ kẹp chúng lại.
Sang tới học kỳ 2, tần suất thi thử lẫn thi liên trường tăng lên khiến xấp giấy mỏng này dần dày lên.
Tết năm nay là năm đầu tiên cả nhà họ Hạng đoàn tụ sau năm năm, chủ yếu là cuối cùng Quý Miên cũng không ăn Tết ở nước ngoài nữa.
Ngoài Quý Miên ra thì các thành viên khác trong nhà đều rất vui.
Nói đúng ra thì không phải là anh không vui khi sum họp với mọi người, chỉ là trong nửa năm qua, thỉnh thoảng Lạc Dã lại bất ngờ thả thính anh, đến nỗi làm Quý Miên lúc nào cũng trong tình trạng giật mình thon thót, mỗi giây mỗi phút đều phải tăng cường cảnh giác.
Nghỉ Tết kéo dài khoảng mười ngày, cũng có nghĩa là anh sẽ phải ở cùng Lạc Dã mười ngày. Quý Miên cứ thấp thỏm sợ mình sẽ bất cẩn rơi vào cái bẫy mà Lạc Dã giăng ra, làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được.
Hiếm khi có cái Tết sum vầy, Lạc Chỉ Thư lì xì cho bác Lâm một phong bao thật to, cho bác nghỉ phép dài ngày để về quê ăn Tết, còn mình thì ôm hết chuyện nấu cơm tất niên. Kể từ lúc kết hôn với Hạng Ngạn Minh, bà rất hiếm khi vào bếp, thỉnh thoảng nấu nướng thế này cũng khiến người ta hào hứng.
Công việc chuẩn bị cho bữa cơm tất niên khá nhiều, Hạng Ngạn Minh cũng bận rộn trong bếp suốt, trưa còn lên một danh sách các thứ cần mua rồi bảo hai anh em đi siêu thị mua đồ.
Quý Miên thay quần áo xuống tầng.
Không biết sao mà Lạc Dã hơi chậm, mãi không thấy xuống.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, khu nhà cũng bắt đầu trang hoàng đón Tết, bên ngoài tràn ngập sắc đỏ của đồ trang trí, rồi cả đèn lồng lẫn những câu đối đỏ thắm, đầy không khí Tết.
Quý Miên nhìn mà thấy lòng ngứa ngáy, nhìn một lúc thì không nhịn được muốn ra ngoài xem.
Nghĩ vậy, anh đổi dép chuẩn bị ra ngoài.
Tiết Xuân se lạnh, Quý Miên vừa mở cửa thì bất ngờ bị khí lạnh bên ngoài làm cho run cầm cập.
Chưa kịp bước ra, bỗng có một bàn tay từ sau lưng anh vươn tới, đóng cửa lại.
Khí lạnh lập tức bị ngăn ở bên ngoài.
Quý Miên quay đầu lại nhìn thì thấy Lạc Dã đã thay xong quần áo đi xuống rồi.
Trong tay hắn còn cầm một đôi găng tay: “Anh đeo găng tay vào đi.”
Còn có một cái khăn quàng vắt trên cánh tay nữa. Mùa Đông lạnh Lạc Dã còn toàn mặc áo len cổ thấp đi lại ngoài đường, cái khăn quàng này chắc cũng là lấy cho Quý Miên.
Khi còn bé là anh đeo găng tay cho Lạc Dã, giờ thì đổi ngược lại. Chỉ có điều tác dụng của găng tay là giữ ấm, còn tay của Quý Miên vốn đã lạnh như băng rồi nên có đeo chắc cũng không ăn thua.
Quý Miên nhận lấy đôi găng tay, lúc đang đeo thì tay Lạc Dã vòng qua đầu anh, quàng khăn cẩn thận cho anh, che kín cả chóp mũi của anh luôn.
Tay Quý Miên bị găng tay bao trọn, có muốn nói để mình tự làm cũng chịu.
Lạc Dã bọc kín anh rồi vẫn chưa thấy yên tâm lắm: “Anh à, hay lái xe đi, bên ngoài lạnh.”
“Chưa đến một cây, không cần đâu.” Danh sách đồ cần mua không nhiều lắm nên không cần dùng xe.
Anh đã bảo không cần rồi nên Lạc Dã không nói thêm gì nữa.
Hai người lập tức xuất phát.
Gần Tết, trong siêu thị chật ních người đi mua sắm đồ Tết, đông nghịt.
Quý Miên vọng tưởng muốn tốc chiến tốc thắng, nào ngờ mới mua được hơn nửa đồ trên danh sách thì Hạng Ngạn Minh gọi tới.
Vừa mở miệng đã lại thêm một đống thứ nữa. Đồ trong xe đẩy lập tức nhiều lên.
Quý Miên mua xong thì lại có điện thoại gọi đến.
Bảo mua thêm hai con tôm hùm, nhưng mà kích cỡ to quá, có hai con đã nặng hơn chục cân rồi.
Quý Miên: …
Lạc Dã một tay kéo xe đẩy, cân xong thì đi ra ngoài.
Bên khu thực phẩm tươi sống ngày càng đông người, mấy lần còn va phải vai Quý Miên.
Lạc Dã dứt khoát nắm tay Quý Miên, kéo anh dựa sát vào người mình. Vừa vào siêu thị là Quý Miên đã cởi găng tay ra rồi, da mịn màng mà lạnh ngắt, vào siêu thị cả buổi rồi mà nhiệt độ ấm áp trong này vẫn chưa làm tay anh ấm lên.
Anh mím môi, cuối cùng vẫn không rút tay ra. Chỉ có nắm tay một tẹo, hơn nữa còn ở ngoài đường… nên chắc không sao đâu nhỉ.