Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 111

Edit: Lune

Sau lễ trưởng thành không lâu là sinh nhật của Lạc Dã. Sinh nhật Lạc Dã rơi vào cuối tháng 5, cách thời gian thi đại học hơn một tuần.

Vì sinh nhật 18 tuổi có ý nghĩa rất đặc biệt nên cả nhà đều cố gắng dành thời gian về nhà tổ chức mừng sinh hắn.

Mấy năm trước lúc Quý Miên còn đang học cấp Ba, để phù hợp với thiết lập nhân vật của nguyên chủ nên sinh nhật hàng năm đều mời bạn bè đến, trang trí nhà cửa tổ chức tiệc tùng.

Sinh nhật Lạc Dã thì giản dị hơn nhiều, thậm chí còn không mời bạn bè gì cả. Nếu không phải người nhà nhắc thì khéo hắn còn chẳng để ý đến sinh nhật của mình nữa.

Vì sắp tới kỳ thi thi đại học rồi nên giờ tổ chức sinh nhật ồn ào cũng không ổn lắm, cho nên cả nhà cùng nhau ăn bữa tối rồi cắt bánh ga tô là xong.

Lúc cắt bánh ga tô, Lạc Dã không nhịn được mà nhìn người đối diện.

Hôm nay trông anh trai có vẻ không vui lắm.

Tâm trạng của Quý Miên đúng là không tốt thật.

Mấy ngày gần đây hệ thống liên tục giục anh đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ. Vốn dĩ tình tiết nút thắt nguyên chủ bị Lạc Dã tống vào đồn cảnh sát phải xảy ra vào trước khi Lạc Dã thành niên. Mà anh thì đã trì hoãn gần hai tháng nay rồi.

【Cậu đừng thấy không nỡ …】Hệ thống khuyên anh:【Dù sao theo như kinh nghiệm qua mấy thế giới thì khả năng cao là thế giới sau anh cậu cũng sẽ xuất hiện thôi. Nếu anh ta là người làm nhiệm vụ thì sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn có thể gặp lại anh ta ở thế giới thực mà. Thay vì nuối tiếc những điều tốt đẹp trong thế giới ảo thì chẳng bằng cố gắng tích đủ điểm rồi đến thế giới thực gặp trực tiếp.】

Gặp trực tiếp…

Tim Quý Miên đập rộn lên, rung động mãnh liệt vì lời của hệ thống.

Anh ấy… sẽ là người như thế nào ở thế giới thực nhỉ?

【Chỉ chờ thêm hai tuần nữa thôi.】Quý Miên nói với hệ thống trong đầu:【Đợi Tiểu Dã thi xong xuôi đã.】

【Hừ.】

【…】Quý Miên tự biết đuối lý nên không dám lên tiếng.

Ăn xong bánh ga tô, mọi người trong nhà đều ăn ý về phòng, tránh quấy rầy Lạc Dã ngủ sớm.

Lạc Dã lên tầng, lúc tới cửa phòng thì hỏi Quý Miên một câu: “Anh, tâm trạng của anh không tốt hả?”

Quý Miên thoáng ngẩn ra, nói: “Đâu có.”

“Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt để còn chuẩn bị thi.”

Thấy cũng chẳng hỏi ra được gì, Lạc Dã đành “vâng” một tiếng, vào phòng nghỉ ngơi.

Một tuần sau, kỳ thi đại học của Lạc Dã kết thúc thuận lợi.

Mấy ngày sau khi thi xong cũng chẳng rảnh rỗi, trước là về trường dọn sạch bàn học quét dọn phòng học, chưa qua mấy ngày lại đến bữa tiệc tri ân thầy cô.

Tiệc tri ân thầy cô tổ chức vào buổi tối, bảy giờ Lạc Dã đã ra khỏi nhà, tham gia xong rồi rời khỏi nhà hàng thì đã là hơn chín giờ, trên người còn thoang thoảng mùi rượu.

Trên bàn tiệc, đám con trai trong lớp hò nhau uống rượu rồi mời các thầy cô. Thi đại học xong rồi nên Lạc Dã cũng thấy lòng thư thái, thế là cũng uống vài ly theo không khí.

Trên đường về nhà, lòng hắn chẳng hiểu sao lại thấy hơi trống rỗng.

Trước khi thi đại học, mỗi lần đi trên con đường này, Lạc Dã sẽ nghĩ tối về nhà phải làm bài gì, phải cố gắng đuổi kịp anh trai… Sau khi thi xong, những mục tiêu chống đỡ hắn ba năm qua cũng biến mất theo.

Hắn thậm chí còn hơi không muốn về nhà. Trong nhà không có ai, lúc trước về nhà còn có đống bài kiểm tra chờ mình làm, giờ thì còn gì nữa đâu?

Lúc này Lạc Dã mới nhận ra cuộc sống của mình so với các bạn cùng tuổi thực sự quá nhạt nhẽo. Chẳng có thứ gì làm hắn thấy hứng thú cả, game không, phim ảnh cũng không. Thậm chí đến cả thú vui giết thời gian cũng không có.

Ngay từ nhỏ, cuộc sống của hắn đã đơn điệu và tẻ nhạt như vậy rồi, chẳng có ước mơ hay kỳ vọng gì để mà nhắc đến, chỉ đơn thuần luôn cố gắng vươn lên, làm tốt nhất có thể theo thói quen mà thôi.

Trái tim như có kẽ hở, tiếng gió rít gào qua kẽ hở xuyên thấu lồng ngực. Lạc Dã nhíu mày, dừng những suy nghĩ tiêu cực bất chợt xuất hiện này lại.

Chẳng biết đã tới cửa nhà từ lúc nào.

Lạc Dã lấy chìa khóa mở cửa.

Ánh đèn ấm áp từ phòng khách chiếu qua khe cửa khiến hắn ngẩn người.

Lúc ra ngoài, hắn đã tắt hết đèn trong phòng khách rồi mà. Mà hôm nay bác Lâm về sớm nên cũng không thể nào nhầm được.

Đẩy cửa bước vào, điều hòa trong phòng khách cũng đang bật, còn có cả tiếng TV, chỉ có điều âm lượng không lớn lắm nên vừa rồi Lạc Dã ở ngoài nên không nghe thấy.

Có người đã về.

Hắn hướng mắt về phía ghế sô pha, người thanh niên ngồi giữa sô pha đang ôm đầu gối, trên người quấn chăn lông.

Không bật điều hòa thì nóng, bật rồi lại sợ lạnh. Trong nhà trừ Quý Miên ra thì chẳng có ai như vậy.

Quý Miên cũng nhìn về phía hắn, có lẽ là do xem TV lâu quá nên trông ánh mắt anh hơi mơ màng, rõ là buồn ngủ rồi.

Cảm giác ngột ngạt suốt đường về của Lạc Dã bỗng chốc tiêu tan, tựa như cả trung tâm thế giới được dát thêm một lớp ánh sáng màu cam ấp áp, sáng bừng lên.

Tim hắn đập nhanh cực kỳ. Hắn biết, ngoài người trước mắt ra thì trên đời này sẽ chẳng còn ai mang lại cho hắn cảm giác như vậy nữa.

Lạc Dã ép mình phải dời mắt khỏi khuôn mặt của Quý Miên.

“Sao hôm nay anh đã về rồi?”

Quý Miên tỉnh táo hơn một chút: “Mấy hôm nay không bận lắm.”

Exit mobile version