Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 113

Edit: Lune

Quý Miên dậy khá sớm, kể cả 40 phút sau mới xuất phát từ nhà thì vẫn kịp.

Lạc Dã ôm dính anh một lúc, nhưng cùng lắm chỉ dùng chóp mũi cọ cọ thôi chứ không dám làm gì khác.

Sáng Quý Miên còn phải đến công ty nữa.

Nhoáng cái đã hết 10 phút, đến cả hồi thi đại học Lạc Dã còn chẳng thấy 10 phút trôi nhanh như vậy.

Quý Miên không thể không dậy, Lạc Dã cũng về phòng mình đánh răng rửa mặt.

Quý Miên thích sạch sẽ, hắn cũng muốn bản thân sạch sẽ tươm tất, như thế thì mới không bị anh trai chê.

Xong xuôi lại vội vàng quay lại. Đứng bên bàn học của Quý Miên nhìn anh thay quần áo.

“Em…” Quý Miên đang định cởi áo ngủ thì thấy Lạc Dã cứ nhìn mình chằm chằm, vốn định nhắc hắn quay sang chỗ khác.

Nhưng nghĩ lại thì có vẻ cũng chẳng cần.

Dù sao đêm qua cũng nhìn hết rồi còn đâu.

Anh dứt khoát cởi quần áo ngủ ngay trước mặt Lạc Dã, chẳng qua vẫn hơi ngượng mà nghiêng người đi.

Lạc Dã chỉ thấy tấm lưng trắng nõn của Quý Miên.

Hắn ngắm một lúc, chẳng hiểu sao cũng thấy hơi ngượng, muốn quay đầu đi. Nhưng lại muốn nhìn nên ánh mắt cứ dán chặt vào lưng Quý Miên không dời, mãi cho đến khi nó bị vạt áo sơ mi che khuất.

Quý Miên chậm rãi cài xong cúc áo, lúc lấy một chiếc cà vạt từ trong tủ quần áo ra, Lạc Dã ngứa ngáy trong lòng lắm rồi, bèn đứng dậy, nói: “Anh, để em giúp anh nhé.”

Quý Miên lập tức dừng lại, chờ hắn giúp.

Chờ Lạc Dã thắt xong, Quý Miên cúi đầu nhìn cà vạt của mình, ngờ vực hỏi: “Anh tưởng em không biết thắt cà vạt?”

Sao anh thấy nút cà vạt bốn bước này trông cũng đẹp mà nhỉ?

Tay Lạc Dã khựng lại: “Lúc trước nhìn anh thắt, nhìn nhiều thì biết.”

Hắn nói vậy, Quý Miên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lạc Dã do dự mấy giây, hỏi ra câu mà mình đã nghĩ cả đêm qua: “Anh à, ngày nghỉ em chuyển qua ở với anh được không?”

“Hả?”

Lạc Dã ôm hờ người anh, không dám áp sát quá sợ làm nhăn áo sơ mi của Quý Miên. “Thì bình thường anh bận việc, đi đi về về bất tiện.”

“Em muốn ngày nào cũng được nhìn thấy anh.”

Chuyển qua à…

Quý Miên mím môi.

“Không được ạ?”

“Không phải là không được, nhưng em qua chỗ anh thì ban ngày chỉ có mình em thôi.”

“Thì em ở nhà cũng chỉ có một mình mà.”

“Bạn em đâu? Thi đại học xong rồi kiểu gì chẳng có bạn đến tìm.”

Tuy Lạc Dã không hay kể chuyện trên trường nhưng bạn thì vẫn phải có, nhất là mấy đứa học cùng từ tiểu học.

“Vậy thì chạy qua chạy lại thôi, dù gì em cũng rảnh.”

Quý Miên vừa nghĩ vừa mặc khoác áo, cuối cùng nói: “Chờ cuối tuần bố mẹ đi công tác về rồi bảo một tiếng đã.”

Nhưng Lạc Dã không chờ nổi đến cuối tuần: “Không qua trước được ạ?”

Quý Miên liếc hắn, trong đầu thầm nghĩ: Dính người ra phết.

Trước kia sao không nhìn ra nhỉ?

“… Cũng được.” Anh nói: “Vậy em thu dọn quần áo đi, tối anh về đón em.”

“Em tự qua cũng được, bắt taxi tiện mà, anh cứ đi đi về về thế mất việc của anh lắm.”

Quý Miên nghĩ một lúc, thấy chắc Lạc Dã không mang theo nhiều đồ lắm nên đi taxi qua cũng được.

Thế là anh để lại cái chìa khóa nhà duy nhất trên người mình cho hắn.

Nếu tối nay Lạc Dã không đến thì anh sẽ phải ngủ ngoài đường mất.

Lạc Dã cầm chìa khóa trong tay, nhiệt độ cơ thể làm ấm cả kim loại lạnh lẽo.

Lúc hai người đi từ trên tầng xuống, bác Lâm đã đến từ lâu rồi, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị xong.

“Bác Lâm.” Quý Miên xuống tầng, trông thấy bà thì chào một tiếng.

“Ơ, Tiểu Niệm về tối qua à.” Bác Lâm đáp lời, đoạn nhìn bữa sáng trên bàn ăn.

Bác tưởng hôm nay chỉ có Lạc Dã nên chỉ chuẩn bị một phần.

Lạc Dã tự nhiên nhường cho Quý Miên: “Lúc nữa cháu ăn cũng được.”

“Ừ, Tiểu Niệm còn phải đi làm.” Bác Lâm vui mừng nhìn hai anh em nhường nhịn nhau: “Giờ bác làm thêm một phần nữa ngay đây.”

Quý Miên cũng không khách sáo, ăn sáng xong thì đứng dậy ra khỏi cửa.

Lạc Dã đi theo sau, tiễn anh ra ngoài.

Quý Miên ra khỏi cửa, lúc quay người đóng cửa thì Lạc Dã gọi giữ anh lại: “Anh ơi.”

Quý Miên dừng bước, đợi hắn mở miệng.

Lại thấy Lạc Dã ngoái đầu nhìn vào trong nhà, bác Lâm vẫn đang bận rộn trong bếp, chắc phải lúc nữa mới ra được.

Thế là hắn chậm rãi cúi người xuống, hôn vào má Quý Miên một cái.

Nhiệt độ sáng sớm mùa hè hơi lạnh nhưng nụ hôn Lạc Dã in lên má anh lại nóng bỏng.

Quý Miên không ngờ tới việc này.

Bị hôn bất ngờ, tim anh đập loạn xạ hết cả lên, anh lẩm bẩm câu nào đó rồi muốn đi.

“Anh, còn anh nữa.”

Quý Miên: “…”

Lạc Dã cúi đầu, Quý Miên thậm chí không cần kiễng chân lên cũng có thể chạm tới được.

Quý Miên cũng nhanh chóng hôn hắn một cái, hôn xong còn nói thầm một câu: “Học đâu ra vậy…”

“…” Lạc Dã im lặng nhìn anh.

Quý Miên sững lại mới chợt hiểu ra: “Học… anh?”

“Vâng.”

“Anh, anh có hôn em bao giờ đâu…” Là do trước đây anh từng hôn Hạng Thần à?

“Anh từng hôn em rồi.” Lạc Dã sửa lại lời anh: “Năm nhất đại học, lúc anh đi ấy…”

Nghe hắn nhắc mà cả người Quý Miên cứng đờ.

Lúc đó em ấy đang thức hả!?

Hệ thống thều thào:【Hóa ra là do mầm họa cậu gieo từ trước.】

Quý Miên:【…】

Exit mobile version