Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 114
Edit: Lune
Cuối tháng 6, kết quả thi đại học của Lạc Dã đã có.
Thứ hạng trong trường trung học trực thuộc vẫn là hạng nhất khối như cũ, nhưng xếp hạng toàn tỉnh thì không cao bằng Quý Miên năm đó.
“Anh trai vẫn giỏi hơn.” Lạc Dã chân thành tán thưởng.
“…”
Quý Miên nghĩ bụng, anh học cấp Ba những hai lần, tổng cộng tám năm trời, tuy chưa đạt đến trình độ năm năm thi đại học ba năm mô phỏng nhưng thực tế cũng ba năm thi đại học năm năm mô phỏng rồi còn gì.
Nếu thi còn kém em nữa thì không còn gì để nói mất.
Đương nhiên là Lạc Dã đã nộp hồ sơ vào trường đại học tốt nhất cả nước, nằm ở ngoài tỉnh. Thực ra hắn muốn học ở trong tỉnh cơ, nhưng chắc chắn bố mẹ sẽ không đồng ý, mà Quý Miên nhất định cũng sẽ phản đối.
Vừa mới vào năm nhất, Lạc Dã đã không chịu nổi rồi.
Suốt kỳ nghỉ gần ba tháng, gần như tối nào hắn cũng quấn quít với Quý Miên. Giờ xa nhau mấy nghìn cây số, ban ngày Quý Miên bận rộn công việc, anh lại không phải người thích gọi điện, làm hắn không được nghe giọng anh ròng rã cả tuần.
Mới nhập học được một tuần, Lạc Dã đã mua vé máy bay về nhà vào cuối tuần.
Việc này không hề nằm trong kế hoạch ban đầu của hắn.
Vào cái đêm thức trắng sau khi dự tiệc tri ân thầy cô về, hắn chỉ cho phép mình chìm đắm trong ba tháng, còn bốn năm đại học phải diễn ra từng bước theo đúng kế hoạch.
Chỉ lần này thôi. Hắn nắm chặt thẻ lên máy bay, thầm nghĩ.
…
Buổi tối Quý Miên tan làm về chỗ ở, còn chưa tới cửa đã thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng tựa người vào cửa.
Tim Quý Miên bỗng nhói một cái, trong thoáng chốc cứ ngỡ như mình nhìn thấy Đoàn Chước.
Hồi còn ở bên Đoàn Chước, Đoàn Chước cũng thường lặng lẽ chạy đến thành phố nơi anh làm việc mà không báo trước, rồi cứ thế đứng chờ ngay trước cửa nhà Quý Miên.
Khi ấy, khu chung cư mà Quý Miên thuê còn chẳng có thang máy. Lần nào đến, Đoàn Chước đều đứng tựa lưng vào lan can đầu cầu thang, một chân chạm đất, chân còn lại co lên đạp vào thang ngang của lan can.
Lúc nào cũng là dáng đứng ấy, chờ đợi anh.
Đợi anh, chờ anh…
Bỗng dưng tim đập nhanh một cách khó hiểu, Quý Miên đột nhiên cảm thấy choáng váng, trong lúc mơ hồ như nghe thấy có người đang gọi mình.
“017…”
…
“Anh ơi!”
Giọng nói trong đầu và giọng Lạc Dã chồng lên nhau, Quý Miên tỉnh lại từ trong cảm giác nghẹt thở mới phát hiện mình bị mất thăng bằng ngã vào lòng Lạc Dã.
Ngẩng đầu lên, anh thấy khuôn mặt Lạc Dã đầy vẻ lo lắng, trán túa mồ hôi.
“… Tiểu Dã?”
“Anh, anh khó chịu ở đâu? Em đưa anh đến bệnh viện…”
“Không cần đâu.” Quý Miên tóm lấy tay áo hắn, đứng thẳng người dậy: “Anh chỉ, chỉ bị hạ đường huyết thôi.”
Lạc Dã không tin, cố chấp muốn đưa anh đi bệnh viện.
Quý Miên hơi buồn cười, khuyên nhủ hắn: “Thế thì cũng phải chờ đến mai mới đi được chứ, giờ này chỉ có phòng cấp cứu còn mở thôi.”
Sắc mặt anh đã tốt hơn lúc nãy nhiều, Lạc Dã nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới chịu thôi: “Ngày mai em đi cùng anh.”
“Được.” Lúc này Quý Miên mới hỏi: “Sao về đột ngột vậy?”
Anh vừa nói vừa mở khóa cửa.
Lạc Dã không thể trả lời là vì quá nhớ anh được, bèn lảng tránh câu hỏi, im lặng không nói.
Vừa vào nhà, hắn đã kéo Quý Miên vào bếp, lục tìm trong tủ lạnh một thanh sô cô la đưa cho anh. Sau đó dùng những nguyên liệu sẵn có trong tủ lạnh để nấu một bữa tối đơn giản.
Tất bật xong mọi thứ, hắn mới bước vào phòng Quý Miên.
Dù chỉ một mình ở nhưng giường Quý Miên vẫn luôn gọn gàng phẳng phiu, bên cạnh gối còn để một cái áo khoác màu xám đã được gấp gọn.
Lạc Dã thấy cái áo kia hơi quen mất, nhìn một lúc mới chắc chắn là của mình. “Anh à, sao ở đây lại có quần áo của em?”
Quý Miên nói: “… Anh lấy ra gấp lại.”
“Chỉ gấp mỗi một cái ấy ạ?” Mà gấp gọn rồi sao vẫn để bên cạnh gối?
“…”
Quý Miên thừa nhận cái áo đó quả thực là được dùng vào việc khác. Tại anh hơi nhớ Lạc Dã nên lấy ra để ôm thôi, chỉ vậy thôi.
Nhưng rõ là Lạc Dã không nghĩ đơn giản như thế, hắn bỗng trở nên phấn khích, không kiềm chế được mà ôm hôn Quý Miên, bàn tay luồn qua lớp áo sơ mi phẳng phiu của anh mà sờ soạng khắp nơi.
“Tiểu Dã…” Quý Miên thở hổn hển, nhẹ giọng thúc giục.
Quý Miên bị Lạc Dã châm lửa cả người, nhưng Lạc Dã tự dưng lại dừng. “Anh, anh đang bị chóng mặt, chờ sáng mai đi khám trước đã.”
“…” Vậy sao lại sờ anh!
Lạc Dã cũng nhịn khổ sở lắm, chỉ dùng tay giúp Quý Miên, còn mình thì vội vàng vào phòng tắm giải quyết.
Hắn ở trong đó khá lâu, lúc ra khỏi phòng tắm thì Quý Miên đã chuẩn bị ngủ rồi.
Lạc Dã nằm xuống bên cạnh anh, khép mắt lại, duỗi một cánh tay ra luồn dưới gáy Quý Miên kê làm gối cho anh, tay còn lại nghịch tóc anh, tóm một lọn rồi thả ra, rồi lại tóm một lọn rồi lại thả ra.
Mới có một tuần thôi.
“Anh à, anh phải gọi điện cho em đấy.”
Quý Miên buồn ngủ đến mức mí mắt cứ sụp xuống, ậm ừ đáp lại: “Ừm.”
“Ngày nào cũng gọi nhé?”