Edit: Lune
Quý Miên nhìn vào khoảng không trắng xóa, biết mình lại lần nữa đi vào không gian của hệ thống.
Bản thân mình cũng là một đám mây nhỏ trắng xóa, là một dạng gần giống sương mù màu bạc.
【Thành quả cuối cùng của thế giới trước là 270 nghìn điểm si tình.】Lúc nói lời này, trong thanh âm máy móc của hệ thống nghe rõ sự kích động:【Có điều cốt truyện chệch hướng nghiêm trọng, Lạc Dã thậm chí còn không gặp cả nữ chính lẫn nam chính, cho nên Tổng Bộ đưa ra mức phạt là trừ 75% số điểm nhận được.】
【Tổng điểm tích lũy hiện tại: 98,070.】
“Oa!” Quý Miên kinh ngạc mở to mắt.
Cậu nhớ rằng lúc kết thúc thế giới của Tạ Hành mới chỉ khoảng 30 nghìn điểm, không ngờ chỉ riêng cái thế giới này đã tăng hơn 60 nghìn!
Theo lời của hệ thống thì đủ 100 nghìn điểm là cậu sẽ có thể có được sự sống mới.
Hệ thống tiếp tục nói:【Cần trích ra 10% con số này làm thù lao cho hệ thống hỗ trợ cậu. Nhưng ngay cả thế thì cậu cũng chỉ còn thiếu hơn 10 nghìn điểm nữa là đạt mục tiêu rồi. Nếu biểu hiện tốt thì có khi chỉ một thế giới nữa là có thể kết thúc nhiệm vụ.】
Một thế giới nữa! Tim Quý Miên bỗng đập dồn dập.
Lúc trước khi còn cách xa mục tiêu thì chưa thấy gấp gáp lắm, nhưng giờ càng gần đích, lòng mong muốn được nhanh chóng trở về lại càng thêm khẩn thiết.
Hệ thống không khỏi khen ngợi:【Trong số những ký chủ tôi từng dẫn dắt thì cậu là người tiến gần đến mục tiêu nhanh nhất đấy.】
Tự dưng được khen làm Quý Miên hơi ngượng:【… Chủ yếu là nhờ có anh tôi.】
Nếu không có số điểm si tình do anh cậu đóng góp thì đến cả 10 nghìn điểm cậu cũng khó mà kiếm được.
【Sắp truyền tống vào thế giới tiếp theo, chuẩn bị sẵn sàng.】
…
Khi ý thức khôi phục lần nữa, Quý Miên chỉ cảm thấy hoàn cảnh trước mắt khiến người ta chóng mặt.
Một căn phòng giống như phòng VIP, không có đèn huỳnh quang sáng rực mà chỉ có đèn màu xanh đỏ chậm rãi chuyển màu trên đỉnh đầu, nhấp nháy làm cậu mờ hết cả mắt.
“Bỏ tay ra.” Một giọng nam lạnh lùng vang lên ngay bên tai, chất giọng rất hay nhưng lại nghe thấy rõ sự căm ghét cố nhịn bên trong.
Lúc này Quý Miên mới phát hiện mình đang tóm lấy cổ tay của một người, trắng trẻo khỏe khoắn. Nhìn trang phục của người này thì hẳn là đồng phục nhân viên phục vụ, dáng cao chân dài nên mặc trông cũng rất đẹp.
“Bỏ tay ra.” Đối phương nhắc lại lần nữa.
Quý Miên chưa kịp ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt của đối phương đã vô thức muốn bỏ tay ra.
【Đừng bỏ ra.】Hệ thống ngăn cậu lại.
Có điều Quý Miên còn chưa kịp làm gì thì người bị cậu nắm lấy đã trở tay tóm ngược lại, nhưng kiểu như chê nên chỉ tóm lấy tay áo thôi, sau đó xoay cổ tay một cái, Quý Miên bị đau nên lập tức bỏ tay ra.
“Ấy, cậu Kỷ không sao chứ?”
“Nhân viên ở đâu ra đây, làm đau tay cậu Kỷ rồi.”
Xung quanh có tiếng bất mãn ồn ào vang lên, nghe qua thì có vẻ như đang lên tiếng vì Quý Miên, nhưng nghe kỹ thì không khó phát hiện ra ý đang hóng hớt xem kịch vui.
Đám bạn xấu.
Hệ thống vẫn chưa truyền ký ức của nguyên chủ tới, Quý Miên chỉ có thể sầm mặt, im lặng không nói gì.
Người phục vụ vừa xúc phạm cậu kia cúi người để khay rượu trên tay xuống, rồi đặt mấy ly rượu đến trước mặt cậu.
Giọng nói vẫn lạnh như băng: “Mời dùng từ từ.”
Quý Miên lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Nói đúng ra là góc nghiêng.
Rất trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Chỉ nhìn một bên mặt nhưng Quý Miên đã biết người này mà vào ngành giải trí thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành ngôi sao hàng đầu.
Các nét trên khuôn mặt không sắc bén đến mức gây cảm giác hung dữ, nhưng hàng mày phủ sương cùng sự liều lĩnh ẩn trong ánh mắt u ám kia lại khiến người ta sợ hãi. Mà trên sống mũi còn có một nốt ruồi nhỏ, trông quyến rũ vô cùng.
Một gương mặt như vậy nếu ở trường học thì chắc chắn sẽ là hotboy lạnh lùng thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng ở một nơi như thế này, hễ là kẻ có tí tiền tí quyền nhìn thấy thì đều muốn giẫm đạp hoặc chiếm đoạt làm của riêng.
Đặt ly rượu xuống khỏi, người nọ lập tức quay người bỏ đi.
Lúc này, một lượng lớn ký ức ùa vào đầu Quý Miên.