Edit: Lune
Khi người phục vụ kia đặt đĩa xuống rồi rời khỏi phòng, mọi người đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Quý Miên.
Mặc dù bọn họ vẫn biết vị thiếu gia nhà họ Kỷ này vốn phóng túng bất kham, nhưng không ngờ lại tới mức như thế…
Lời nói vừa rồi kia nghe thế nào cũng giống như hành vi của thổ phỉ dùng vũ lực để cướp đoạt, to gan quá thể.
Quý Miên khẽ hắng giọng để che giấu sự xấu hổ: “Các cậu nói xem có tin không?”
“Tin tin tin…” Chu Kỷ bóp miếng bánh bỏ vào mồm Quý Miên, bịt miệng cậu lại.
Cậu ta hạ giọng: “Nhưng mà Kỷ Phàm này, theo tớ thì nếu cậu thực sự thích người ta thì nên theo đuổi bằng cách bình thường thôi.”
Trên đời này, người có thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc nói cho cùng vẫn là thiểu số, mà làm việc trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp như Mỹ Đốn lại không động lòng vì tiền thì lại càng là thiểu số trong thiểu số.
Tài sản nhà họ Kỷ ít cũng phải mười con số, chỉ cần thằng bạn này của cậu ta không làm mấy việc khác người, bớt nói mấy lời như liếm gì gì ban nãy đi thì có khi chẳng bao lâu sau cậu phục vụ kia sẽ theo cậu ta thật.
“Theo đuổi?” Quý Miên nhướng mày: “Cậu ta cũng xứng để tớ chủ động theo đuổi chắc? Nếu không phải trông cậu ta có nét hơi giống anh Bùi Thanh thì tớ còn lâu mới thèm nhìn.”
“…”
Giờ thì Chu Kỷ hiểu rồi: Rõ ràng là Kỷ Phàm muốn lấy cậu phục vụ vừa rồi làm người thay thế cho Bùi Thanh.
Nhưng Kỷ Phàm muốn theo đuổi Bùi Thanh, chỉ riêng việc tìm người thay thế này đã đủ khiến cậu ta bị đá ra khỏi phạm vi tuyển chọn bạn đời của Bùi Thanh rồi.
Chu Kỷ không hiểu rõ lắm về Bùi Thanh. Bùi Thanh lớn hơn cậu ta ba khóa, là đàn anh cùng trường đại học, trước đây cũng gặp mặt vài lần.
Căn cứ vào cảm giác từ mấy lần gặp mặt đó thì Bùi Thanh tuyệt đối không phải loại người mà ai cũng có thể nắn bóp được. Đó là một người cao ngạo cực kỳ, tuyệt đối không chấp nhận việc người yêu mình từng nuôi kẻ thay thế cho chính mình ở bên cạnh. Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi.
Cậu ta đánh giá Quý Miên vài lần, trong lòng bất đắc dĩ.
Nhưng kể cả thằng bạn này không tìm người thay thế thì Bùi Thanh cũng chắc chắn không có khả năng để ý cậu ta, tầm nhìn và trình độ của hai người căn bản không ở cùng một tầng.
Đã như vậy, tìm một người thay thế để tận hưởng lạc thú trước mắt có vẻ cũng không phải chuyện xấu. Dù gì thì so với việc nhớ thương một người không thể có được chẳng bằng tìm hàng nhái để tạm bợ.
Hàng nhái… Đôi mắt lúc nãy chợt thoáng qua trong đầu Chu Kỷ.
Khí phách và sự liều lĩnh ẩn giấu trong đôi mắt kia chỉ có hơn chứ không hề kém Bùi Thanh ngày trước.
Hàng nhái hoàn toàn không thua kém gì hàng thật. Nếu Kỷ Phàm thật sự có thể bắt được thằng nhóc kia thì coi như gặp may rồi.
Vẻ mặt Chu Kỷ hơi phức tạp, muốn nhắc nhở người bên cạnh là dù thế nào cũng đừng trêu chọc đối phương.
Chu Kỷ làm ở tầng lớp quản lý công ty nhiều năm rồi, nhìn người luôn rất chuẩn. Thằng nhóc kia tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ Kỷ Phàm cắn người ta một cái, mười năm sau không chừng đối phương lại có thể nuốt chửng cả nhà họ Kỷ.
Chu Kỷ đang định nói gì đó thì Tiết Tông Quang ở đối diện lại khẽ lắc đầu với cậu ta.
Không cần thiết.
Bọn họ kết bạn với Kỷ Phàm vốn chỉ vì quan hệ với nhà họ Kỷ chứ không phải vì con người Kỷ Phàm.
Vốn dĩ quan niệm khác nhau, đường đi cũng khác nhau, không cần phải tốn nhiều tâm tư sức lực vào kiểu người này.
Duy trì quan hệ như bây giờ là đủ rồi, nói nhiều vô ích.
Chu Kỷ đón nhận ánh mắt của bạn thân, im lặng ngậm miệng lại.
“Cũng khá muộn rồi, tớ và Tông Quang về trước đây.” Một lúc sau, cậu ta lên tiếng.
Quý Miên bĩu môi: “Đã muốn đi rồi á? Chậc, mất hết cả hứng.”
Chu Kỷ chỉ cười: “Cậu nghĩ nhà bọn tớ giống cậu chắc, về muộn thì kiểu gì mai cũng bị ông già càm ràm. Hơn nữa giờ tớ với Tông Quang là dân đi làm rồi, sao mà thoải mái như cậu được?”
Trong mấy người cũng chỉ còn mỗi Kỷ Phàm tốt nghiệp mấy năm rồi mà vẫn chưa tiếp quản sản nghiệp của gia đình.
Một là không có chí khí, hai là thật sự không có bản lĩnh đó.
“Đi đi, biến đi.”
Hai người liền đi mất.
Những người trong phòng VIP thấy chỉ còn lại mình Quý Miên, thế là thỉnh thoảng lại lên nịnh nọt.
Ngồi nghe một lúc, Quý Miên cảm thấy rất vô vị, đành đứng dậy.
“Cậu Kỷ đi đâu vậy?”
“Nhà vệ sinh.”
Người nịnh hót kia không hỏi thêm nữa.
【Người thay thế mà tôi muốn tìm chính là người phục vụ vừa rồi hả?】Ra khỏi phòng VIP, Quý Miên hỏi hệ thống.
【Đúng.】