Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 117
Edit: Lune
Dụ Sấm thay đồng phục, nửa đêm mới bắt xe về trường. Tiếc là giờ này chuyến cuối xe buýt đã chạy từ lâu rồi, nếu không làm gì có chuyện hắn tốn mấy chục tệ đi taxi được.
Làm ở câu lạc bộ nên trên người toàn mùi rượu.
Bảo vệ gác cổng ký túc đã ngủ từ lâu, nghe thấy có người gọi cổng liền đứng dậy từ phòng bảo vệ đi ra, vừa thấy là Dụ Sấm, hai hàng lông mày rậm rạp lập tức nhíu chặt: “Sao lại là cậu? Ngày nào cũng về muộn vậy.”
Mũi ông ta rất thính, lập tức ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng truyền đến từ trên người Dụ Sấm.
Sinh viên mà không chịu ở trường học hành cho tốt, suốt ngày ra ngoài đến tận đêm mới về, lại còn uống rượu nữa. Ôi đấy, đến cả trường tốt thì vẫn có học sinh hư.
Bảo vệ không dám nói Dụ Sấm hư hỏng đến mức nào, nhưng nửa đêm nửa hôm lang thang bên ngoài không về, trên người lại có mùi rượu, theo quan niệm của ông ta thì dù sao cũng không phải tốt gì.
Ông lắc đầu ngao ngán, mở cửa cho Dụ Sấm.
Dụ Sấm phớt lờ ánh mắt soi mói trên người mình, nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào.
Đèn trong ký túc xá đã tắt từ lâu, trong phòng tối om om.
Nhưng Dụ Sấm không rửa mặt rồi đi ngủ mà lại lặng lẽ xách túi đựng laptop trong ngăn tủ của mình lên, ra khỏi phòng rồi đến phòng tự học.
Ba giờ sáng, trong phòng tự học không một bóng người.
Hắn mở máy tính lên, gõ mấy dòng code, đầu óc mệt mỏi rã rời đến mức tê dại.
Nửa tiếng sau, ngón tay Dụ Sấm gõ bàn phím dừng lại.
Muốn gõ xong toàn bộ nội dung ít cũng phải hai tháng. Dù có thức suốt đêm để đẩy nhanh tốc độ thì cũng không thể gom đủ sáu trăm nghìn tệ tiền phẫu thuật trong tháng này.
Ngón trỏ cứng ngắc lăn chuột. Phần mềm đang phát triển giờ vẫn chưa hoàn thành, nhưng với mức độ hoàn thành hiện tại thì thấp nhất cũng có thể bán được ba triệu…
Nhưng đây không phải do một mình Dụ Sấm hoàn thành. Mặc dù ý tưởng và dàn khung ban đầu đều do mình hắn dựng, nhưng do khối lượng công việc quá lớn nên năm ngoái hắn đã mời mấy người từng thi đấu cùng nhau tới làm cùng, thức không biết bao nhiêu đêm tiến độ mới được như bây giờ.
Kỳ vọng của tất cả mọi người đều đặt trên những dòng code này, chỉ còn chờ thành quả năm nay.
Dụ Sấm lại tắt máy tính, nhắm đôi mắt đau nhức lại.
Nếu giờ bán đi thì quả thật có thể giải quyết nhu cầu cấp bách của hắn, nhưng nếu thực sự làm vậy thì chẳng khác nào hủy hoại giấc mơ của tất cả đồng đội.
Mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính đã đóng lại của mình một lúc, nghĩ xem liệu chiếc laptop này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Năm đó hắn dùng tiền học bổng với tiền kiếm được từ đủ việc làm thêm để mua nó, vì cần hiệu năng cao để chạy chương trình, chiếc laptop này coi như món đầu tư của hắn nên giá không hề rẻ. Giờ bán đi ước chừng cũng được hai ba trăm nghìn gì đấy.
Dụ Sấm suy nghĩ giây lát, cúi đầu sờ eo mình. Nếu bán bỏ một thứ này…
Hắn cau mày, dừng ý nghĩ này lại.
Đừng ngu xuẩn… Dù có bán một quả cũng chẳng gom đủ nhiều tiền như vậy.
Đúng là não hoạt động nhiều quá nên bắt đầu đơ rồi.
Hồi còn bé, chuyện bố mẹ đánh nhau với hắn mà nói chẳng khác nào trời sập. Mãi cho tới sau này, lúc hắn được mười tuổi, bố hắn bỏ rơi hai mẹ con, mà mẹ hắn còn đang mang thai, rồi chưa đầy hai năm sau, mẹ hắn cũng bỏ hắn với em trai đi theo người khác, từ đó bặt vô âm tín, để lại hai anh em lang bạt, nương nhờ hết nhà họ hàng này đến nhà họ hàng khác, hắn đã tưởng rằng chuyện đời có tệ thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng đời người luôn có thể tệ hơn hiện tại.
Hắn không xem điện thoại, nhưng không cần xem cũng biết tin nhắn hắn gửi cho bố mẹ một tháng trước nhất định như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.
Mong chờ bọn họ? Còn chẳng bằng mong có cơn mưa tiền từ trên trời rơi xuống còn thực tế hơn. Nhưng dù là thế thì hắn vẫn ôm một chút hy vọng đi hỏi.
Dụ Sấm từ từ gục xuống chiếc máy tính đã đóng lại, bất giác ngủ thiếp đi.
…
Bảy giờ sáng hôm sau, sinh viên đầu tiên đến phòng tự học mở cửa.
Cánh cửa cũ kỹ của phòng tự học phát ra tiếng “két——” kéo dài.
Dụ Sấm tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, xoa cái trán bị đè đau nhức, bấy giờ mới phát hiện mình lại ngủ quên trong phòng tự học.
Hắn cất máy tính về ký túc xá. Đánh răng rửa mặt xong, thay bộ quần áo lại ra ngoài.
Hôm nay không có tiết, hắn có thể ra ngoài làm thêm vào ban ngày.
Có một nhà hàng cao cấp trả mức lương khá ổn.
Dụ Sấm nhìn mình trong gương, đờ đẫn chớp mắt, không ngờ có một ngày mình lại phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm.
Hắn biết mình đang trong cảnh có bệnh thì vái tứ phương, nhưng ngoài vái tứ phương ra thì ai có thể giúp được hắn?
Mấy năm đại học hắn nhận đủ loại hợp đồng cộng tác viên phần mềm bên ngoài nên kiếm được không ít tiền, tính ra cũng có mấy trăm nghìn rồi. Số tiền này hầu như đều dùng vào học phí, các khoản lặt vặt với đủ loại thuốc men, giờ trong tay cũng chỉ còn mấy chục nghìn, dù có bán hết tài sản trên người thì cũng chỉ được tầm hai ba chục nghìn, còn thiếu quá nhiều.
…
“Dụ Sấm, mấy hôm nay quầng thâm mắt hơi rõ đấy nhé.” Đến chỗ làm việc, trưởng ca đánh giá hắn vài lần, cười nhắc nhở: “Tối nay về nghỉ ngơi sớm đi. Làm việc ở đây, ngoại hình quan trọng lắm đấy.”
Dụ Sấm cụp mắt xuống, nói: “Em xin lỗi.”
Trưởng ca nói tới đó là dừng, không nói thêm nữa.