Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 118
Edit: Lune
Tối đó sau khi kết thúc ca làm, Dụ Sấm đến gặp quản lý câu lạc bộ xin nghỉ. Người quản lý ca trực tìm hắn trò chuyện mấy câu, chính là người đàn ông mà Quý Miên từng thấy đứng cạnh Dụ Sấm ở cửa nhà vệ sinh lần trước.
Phần lớn thanh niên làm ở đây đều không được lâu, một số là tìm con đường khác, một số thì theo được mối tốt nên không thèm để ý đến mấy đồng bạc lẻ kia nữa.
Người quản lý nghe xong cũng không hề ngạc nhiên, chỉ nói một câu sâu xa với giọng điệu đầy ẩn ý: “Là cậu Kỷ phải không?”
Dụ Sấm nghe ra ý ghen tị trong lời nói của anh ta, không đáp.
“Cậu Kỷ đào người ở chỗ chúng tôi, cậu là người đầu tiên đây.”
Đuôi lông mày Dụ Sấm nhướng lên.
Người đầu tiên? Hắn còn phải thấy vui mừng vì mình là người đầu tiên chắc?
Hơn nữa, hắn nhìn sao cũng thấy tên công tử bột kia là tay lão làng.
“Nhà họ Kỷ không giống mấy gia đình mới phất khác, cả Ninh Thành này cũng chỉ có nhà họ Bùi mới sánh được thôi.” Giọng quản lý bỗng trở nên quái gở: “Mà nhà họ Kỷ chỉ có đúng một đứa con trai thôi, cậu đi theo cậu ấy vài năm thì cả đời này khỏi cần lo cơm áo gạo tiền.”
Một tháng sáu trăm nghìn, một năm là đủ cả đời với người bình thường rồi.
“Anh Vương.” Trên mặt hắn không hề có ý cười: “Không còn việc gì thì em đi trước đây.”
Hắn tưởng người này tìm mình là để nói về quy trình nghỉ việc, giờ xem ra chỉ là muốn nói bóng gió mấy câu móc mỉa thôi.
“Vội cái gì? Lúc đầu cũng nhờ tôi… ấy?”
Chưa nói hết câu, người đã đi mất.
…
Dụ Sấm đến nhà họ Kỷ lúc chín giờ sáng hôm sau.
Nếu không phải sợ vị thiếu gia lười biếng nhà họ Kỷ kia chưa dậy thì hắn đã đến sớm hơn rồi.
Trong khu biệt thự cao cấp có tổng cộng không tới một trăm hộ, là khu đắt đỏ nhất cả Ninh Thành. Chỉ vào không thôi đã phải qua mấy lớp thủ tục rồi.
Nhưng Dụ Sấm còn chưa kịp lãng phí thời gian vào mấy thủ tục an ninh rườm rà này thì đã có người gọi hắn lại.
Là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề, phong thái nho nhã, vẫn luôn yên lặng chờ ở khu vực an ninh, vừa thấy Dụ Sấm liền đứng dậy nói: “Là cậu Dụ phải không?”
Dụ Sấm nhìn qua, gật đầu.
“Tôi tên Lý Tùng, là quản gia nhà họ Kỷ.” Lý Tùng đi đến gần hắn: “Để tôi dẫn cậu vào.”
Dụ Sấm nhìn ông, hỏi: “Chú ở đây đợi từ sáng à?”
Lý Tùng cười nói: “Cậu chủ nhà tôi không cho tôi số điện thoại của cậu, tôi cũng không rõ khi nào cậu đến nên ở đây chờ sẵn.”
Ánh mắt ông dừng lại trên mặt Dụ Sấm một lúc, nhất là nốt ruồi trên sống mũi, nụ cười rất có hàm ý.
Khó trách… quả thực là rất giống.
“… Làm phiền chú rồi ạ.”
“Không có gì.”
Lý Tùng dẫn Dụ Sấm đến nhà họ Kỷ.
Đi qua một phòng để quần áo khổng lồ, vòng qua một quầy bar cùng hơn chục căn phòng mà Dụ Sấm chẳng rõ công dụng mới đến phòng khách.
Trong nhà không một hạt bụi, ngay cả quần áo của người hầu cũng chỉnh tề, sạch sẽ.
Dụ Sấm vẫn cụp mắt, phản ứng hờ hững với mọi thứ trong nhà họ Kỷ. Không buồn để ý, cũng thực sự không có hứng thú gì với sự xa hoa nơi đây.
Lý Tùng ở bên cạnh không khỏi liếc mắt nhìn Dụ Sấm thêm cái nữa.
“Cậu Dụ chờ chút nhé, cậu chủ vẫn đang ngủ, lúc nữa sẽ xuống.”
“Vâng.”
“Chờ chút nhé” trong miệng Lý Tùng là Dụ Sấm đợi gần một tiếng, Quý Miên mới thong thả giẫm dép khoan thai đi tới từ căn phòng nào đó.
Cậu chỉ rửa mặt qua loa, áo ngủ dài trên người còn chưa thay, chất lụa rủ xuống trông thướt tha vô cùng.
Chỉ là do ít vận động nên người Quý Miên vốn không có cơ bắp gì được lớp lụa màu ghi đó tôn lên khiến cả người trông mềm mại vô cùng.
Đi vào phòng khách, Quý Miên hờ hững quan sát Dụ Sấm, nhìn chằm chằm gương mặt kia một lúc lâu.
Lý Tùng đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng, nhưng âm báo của hệ thống trong đầu Quý Miên đã nói lên suy nghĩ hiện giờ của ông.
【Điểm si tình +10, người đóng góp: Lý Tùng.】
Quý Miên hiểu ra: Xem ra người nhà họ Kỷ cũng đều biết nguyên chủ thích Bùi Thanh rồi.
Cậu ra vẻ lười biếng chưa tỉnh ngủ, ngáp dài: “Chú Lý, chú đưa hợp đồng cho cậu ta xem đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Lý Tùng lấy hợp đồng tới, đưa cho Dụ Sấm.
“Nếu giữa chừng cậu muốn đi thì cũng được thôi.” Quý Miên hời hợt lên tiếng: “Điều kiện là bồi thường một triệu tiền vi phạm hợp đồng.”
Nói xong câu này, đến chính cậu cũng thấy mình thật vô liêm sỉ. Điều khoản ngang ngược gì thế không biết?
Nhưng Dụ Sấm chỉ im lặng, lật xem mấy trang giấy trên tay.