Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 120
Edit: Lune
Dụ Sấm ngủ một mạch đến chín giờ sáng hôm sau, lần đầu tiên trong khoảng thời gian gần đây hắn lại dậy muộn đến vậy, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng chuông báo thức đã hẹn trước.
Nhìn điện thoại, thấy Quý Miên không gọi đến, Dụ Sấm mới thở phào.
Hắn ngồi dậy, xoa hai bên thái dương đang căng nhức, bấy giờ mới nhận ra tinh thần minh mấy ngày qua đã căng thẳng đến độ nào, sau khi ngủ một giấc ngon lành thì những cảm giác khó chịu của cơ thể mới bắt đầu lộ rõ.
Các bạn cùng phòng đều dậy ra khỏi phòng hết rồi, giờ chỉ còn hắn với người nằm ở giường đối diện là ở lại ký túc xá. Học kỳ đầu của năm thứ 4, hầu hết sinh viên năm cuối của Ninh Đại đều bận rộn với việc thi cao học hoặc tìm việc làm. Trong số ba người bạn cùng phòng của Dụ Sấm có hai người đang chuẩn bị thi cao học thì đã đến thư viện từ sớm, còn người ở giường đối diện gần đây cũng đang chuẩn bị cho các cuộc phỏng vấn tuyển dụng mùa thu, cũng tất bật ngược xuôi suốt.
“Dụ Sấm, dậy rồi à.” Người ở giường đối diện tên Tưởng Tử Hành nghe thấy tiếng thì quay đầu qua.
“Ừ.”
“Dạo này ngày nào cậu cũng chạy ra ng, đang tìm việc à?”
“… Coi như vậy đi.”
“Cậu là thủ khoa của khoa, hồ sơ xịn thế mà sao tìm việc cũng vất vả vậy?” Tưởng Tử Hành thấy Dụ Sấm dạo này xuống sắc rõ thì lấy làm tiếc, cứ tưởng hắn bị chuyện đi tìm việc tàn phá.
Dụ Sấm vốn đã chắc suất học lên cao học nhưng hắn lại không có ý định học lên tiếp, cho nên đã từ bỏ suất đó rồi quyết định đi tìm việc làm.
Dụ Sấm không nói gì.
Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ hắn sẽ không tìm được việc trước khi tốt nghiệp, dù sao thì hắn cũng đã ký hợp đồng bán thân một năm rồi.
“Cậu không ở đây cũng tốt, dạo này cái thằng Kiều Gia Dương kia cứ đến ký túc xá tìm cậu suốt. Chậc…”
“Ai cơ?”
“Kiều Gia Dương ấy, cái thằng mà học hồi trước chuyển từ ngành khác sang đây ấy.”
“Không nhớ.”
“Là cái thằng mà học kỳ này toàn ngồi cạnh cậu ấy?”
Dụ Sấm thử nhớ lại lần nữa, vẫn không nhớ ra.
Hắn nhìn bảng trong lớp là đủ rồi, không để ý người ngồi bên cạnh là ai.
“May mà cậu không ở đây, cậu tránh xa thằng đó ra. Hình như nó… là đó đó.”
“Đó đó là gì?”
“Đồng tính.”
Dụ Sấm không hiểu. Đồng tính thì đồng tính thôi, cũng có liên quan gì đến hắn đâu.
“Tớ không quen cậu ta. Cậu ta tìm tớ có việc gì à?”
“Cũng không hẳn.” Tưởng Tử Hành nhíu mày: “Nói chung cậu không thích nam là được rồi.”
Tưởng Tử Hành biết rằng Dụ Sấm thường ngày không hay để ý đến những việc xảy ra trong khoa. Học kỳ trước, vào thời điểm then chốt của việc xét duyệt nghiên cứu sinh, Kiều Gia Dương lúc đó đang ở ngưỡng suýt soát được xét đã tố cáo bạn trai xếp ngay trên mình để giành lấy suất đó. Lý do tố cáo là vì bạn trai cậu ta hồi năm hai đã nhờ người thi hộ môn thể dục do bị bong gân.
Nhờ người thi hộ đương nhiên là sai, nhưng bạn trai của Kiều Gia Dương không thể ngờ rằng mình lại bị chính người thân thiết nhất đâm sau lưng như vậy.
Nếu không phải phút cuối Dụ Sấm từ bỏ thì bạn trai của Kiều Gia Dương đã bị loại rồi.
Mà không ai ngờ rằng thủ khoa của ngành là Dụ Sấm cuối cùng lại từ bỏ, nói cách khác, nếu Kiều Gia Dương không làm gì hết thì giờ cậu ta với bạn trai đã cùng “lên bờ”, trở thành cặp đôi khiến người khác ngưỡng mộ.
Cuối cùng dĩ nhiên là hai người chia tay nhau, ai đi đường nấy, lúc kết thúc còn khó coi vô cùng.
Chuyện của hai người này đã gây xôn xao trong khoa của họ.
Mà học kỳ này vừa bắt đầu, Kiều Gia Dương lại bắt đầu chen đến bên cạnh Dụ Sấm trong giờ học. Chẳng qua học kỳ này không có nhiều tiết học nên ít người phát hiện ra thôi, nhưng mà Tưởng Tử Hành lại để ý tới.
Anh ta cũng đoán được đại khái Kiều Gia Dương có ý đồ gì, lòng không khỏi thấy buồn cười.
Dụ Sấm là người thế nào? Suốt mấy năm đại học có bao nhiêu cô nàng xinh đẹp chủ động theo đuổi hắn còn chẳng được, huống chi là loại người như Kiều Gia Dương?
“Mà nói chứ sắp tốt nghiệp rồi, cậu không tranh thủ hẹn hò đi à?” Tưởng Tử Hành trêu chọc: “Đợi ra trường rồi, bị xã hội vùi dập là không còn thời gian đâu.”
“Hẹn hò?” Dụ Sấm xuống giường thay quần áo: “Tớ không có hứng thú.”
“Không có hứng thú, thế cậu định sống độc thân cả đời à?”
“Vậy cũng được.”
Dụ Sấm vốn không có ý định hẹn hò, hơn nữa giờ hắn đang làm công việc không thể cho ai biết. Chỉ sợ không có người bình thường nào có thể chấp nhận nửa kia của mình từng bị người khác bao nuôi đâu nhỉ?
Thôi đừng ra ngoài hại người khác thì hơn.
Trả lời xong, hắn đi vào phòng vệ sinh.
Nói là phòng vệ sinh nhưng thực chất chỉ là một ban công với cái bồn rửa mặt. Ánh nắng ban sáng chiếu vào, Dụ Sấm nhìn mặt mình trong gương, quầng thâm dưới mắt đã nhạt đi không ít.
Giải quyết xong chuyện ở bệnh viện, Dụ Sấm cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.