Edit: Lune
Dụ Sấm khẽ cựa chân.
Vì động tĩnh này mà người đang gối đầu trên đùi hắn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thực ra không trách Quý Miên thèm ngủ được, tận ba rưỡi sáng cậu mới về, hơn nữa cơ thể này ít vận động nên vốn đã thiếu tinh lực rồi.
“Còn đau không?”
Quý Miên chớp mắt, phát hiện cơn đau đầu đã dịu đi rất nhiều.
“Đỡ hơn rồi.”
Đỡ hơn là phải rồi. Dụ Sấm hoạt động mấy ngón tay với cánh tay vẫn còn mỏi nhừ của mình.
【Tôi ngủ bao lâu rồi?】Thấy động tác của hắn, Quý Miên hỏi hệ thống.
【Gần nửa tiếng rồi. Anh cậu cũng xoa bóp cho cậu nửa tiếng rồi.】
【…】
【Sợ cái gì? Mới có nửa tiếng thôi chứ mấy, cậu đã trả tiền rồi còn gì.】Hệ thống nói.
Mình đã trả tiền rồi. Quý Miên tự an ủi bản thân.
Dụ Sấm xoay cổ tay, hờ hững nghĩ: Anh ta đã trả tiền rồi.
Quý Miên bò dậy khỏi người Dụ Sấm, sau đó cởi cúc áo ngủ trước mặt Dụ Sấm.
Dụ Sấm giật thót, cứ tưởng đây là bắt đầu rồi.
Nhưng Quý Miên chỉ ném bộ đồ ngủ cho hắn rồi mặc quần áo thường vào.
Hóa ra chỉ là thay quần áo.
Quý Miên cởi áo ngay trước mặt Dụ Sấm, quần cũng cởi ngay trước mặt Dụ Sấm, Dụ Sấm thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu, chỉ chăm chăm cúi đầu gấp gọn bộ đồ ngủ Quý Miên vừa thay ra, nghĩ thầm: Đúng là chẳng ngại ngùng gì cả.
Nhưng chỉ cần Dụ Sấm ngẩng đầu lên nhìn thì sẽ phát hiện chỗ da sau vành tai của ông chủ nhà mình đã đỏ rực, không hề phóng túng như hắn nghĩ tẹo nào.
Nếu không phải bị gò ép vì thiết lập nhân vật thì Quý Miên đã bảo hắn ra ngoài chờ từ lâu rồi.
…
Dụ Sấm ở lại nhà họ Kỷ đến tối, vì rảnh nên sắp xếp quần áo trong phòng Quý Miên hai lượt. Bên cạnh tuy có một phòng để đồ chuyên dụng nhưng hắn không vào.
Buổi trưa Quý Miên chạy ra ngoài làm gì không biết, tới tám giờ tối mới về.
Dụ Sấm đang ngồi trên ghế xem điện thoại, ngẩng đầu thấy cậu về thì mím môi, tắt màn hình đi.
Hắn không muốn để Quý Miên thấy mình đang tìm hiểu tài liệu về “công việc ban đêm”.
Người giúp việc trong nhà đều đã về hết, nhà họ Kỷ hiện giờ chỉ có Lý Tùng với hai người giúp việc ở lại, nhưng đều về phòng riêng cả rồi, sẽ không tùy tiện đi ra quấy rầy.
Bàn tay Dụ Sấm để trên đầu gối vô thức bấu chặt.
Trong lòng vừa thấy chán ghét lại vừa thấp thỏm.
Cho đến giây tiếp theo, có mấy người cả nam lẫn nữ mà Dụ Sấm chưa gặp bao giờ đi theo sau Quý Miên vào, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề trang nhã, còn xách theo vali da với hộp đồ nghề cỡ lớn.
Bầu không khí riêng tư vất vả lắm mới tạo dựng được trong phòng tức thì bị phá hỏng hoàn toàn.
Dụ Sấm thoáng sững sờ, bàn tay cũng dần thả lỏng.
Quý Miên lên tiếng: “Thay quần áo rồi theo tôi ra ngoài.”
Giờ này rồi còn đi đâu?
Dụ Sấm nói: “Quần áo của tôi để ở ký túc xá rồi.”
Quý Miên quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc: “Mấy cái bộ quần áo đấy của cậu cũng xứng mặc ra ngoài đi cùng bản thiếu gia à?”
Dụ Sấm bị mấy người kia kéo đi thay bộ quần áo, lúc ra ngoài đã đổi thành một bộ lễ phục màu đen, tóc tai cũng được chải chuốt lại.
Quý Miên nhìn mái tóc được chải ngược ra sau của Dụ Sấm, cảm giác u ám bớt đi nhiều, trông sắc sảo hơn hẳn.
Đẹp trai ghê, nhưng không hợp với anh mình lắm.
“Cúi đầu xuống đây.”
Dụ Sấm cúi đầu xuống.
Quý Miên giơ tay, đẩy mái tóc chải ngược ra sau của hắn về lại phía trước, song vì tay nghề dở tệ nên cuối cùng chẳng những không chỉnh về được kiểu tóc ban đầu mà còn làm hỏng luôn kiểu tóc mới. Mái tóc đen của Dụ Sấm bị cậu chỉnh rối tung, trông hệt như kiểu tóc chưa kịp sửa sang lại sau khi mây mưa vậy.
Quý Miên chậm tay lại, bỗng nhận ra hình như mình đã làm hỏng kiểu tóc của Dụ Sấm mất rồi, nhưng vì thể diện nên không chịu thừa nhận.
Người làm tóc cho Dụ Sấm là một thanh niên trẻ, thấy kiểu tóc mình mất công chăm chút cả buổi bị Quý Miên làm hỏng chỉ trong mấy cái vuốt, tức đến nghẹn lời.
May mà có khuôn mặt của Dụ Sấm gánh cho, dù tóc có xấu đến cỡ nào thì trông cả người vẫn ổn.
“Khụ, đi thôi.”
…
Dụ Sấm lên xe nhà họ Kỷ, đến nơi hắn mới biết tối nay đi đâu.
Không ngờ Quý Miên lại dẫn hắn đến dự tiệc tối ở nhà họ Tiết.