Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 122

Edit: Lune

Dụ Sấm nhìn vài giây, không mấy để tâm rồi quay lại.

Đối phương ẩn trong chỗ tối, lại vừa khéo bị đồ trang trí che khuất, rõ ràng là không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Trong giới thượng lưu có đầy người lẫn việc kỳ quái, hắn không hứng thú tìm hiểu từng cái một.

“Kỷ Phàm, cậu giả vờ si tình cái gì chứ?” Cuối cùng Bùi Minh Vũ cũng không nhịn được mà châm chọc: “Nếu cậu thật sự thích thằng con hoang đó thì sao còn nuôi một người giống nó bên cạnh?”

Quý Miên chỉ cười một tiếng: “Ừ tôi ti tiện như vậy nên anh Bùi Thanh chẳng thèm để mắt tới tôi đấy thôi.”

Thích thì rõ ràng mà tồi tệ cũng chẳng thèm lấp liếm, ngay cả Dụ Sấm nghe xong cũng không nhịn được mà nhìn Quý Miên.

【Điểm si tình + 5, người đóng góp: Chu Kỷ.】

【Điểm si tình + 3, người đóng góp: Tiết Tông Quang.】

【Điểm si tình + 20, người đóng góp: Bùi Thanh.】

【Điểm si tình + 15, người đóng góp: Du Vân Khuê.】

【Điểm si tình + 80, người đóng góp: Dụ Sấm.】

Một loạt âm báo vang lên, Quý Miên nghe thấy hai cái tên ở giữa thì ngẩn người.

【Bùi Thanh cũng ở đây à?】Cậu hoang mang hỏi:【Không phải nửa năm nữa nhân vật chính thụ mới về hả?】

Hệ thống:【Thì bề ngoài là vậy, nhưng mọi kế hoạch chiến lược quan trọng của tập đoàn Vân Trì đều có sự tham gia của Bùi Thanh mà, thỉnh thoảng âm thầm về Ninh Thành cũng không lạ.】

Quý Miên nghĩ lại, vừa nãy hình như mình cũng không nói gì kỳ lạ, mọi hành vi cũng đều phù hợp với thiết lập nhân vật của nguyên chủ. Chỉ là nhân vật chính công nghe thấy chuyện cậu nuôi một người thay thế, e là sẽ ghét cậu sớm hơn nửa năm.

Bùi Minh Vũ bị đốp chát nghẹn cả họng.

Miệng gã ta không linh hoạt bằng Quý Miên, da mặt cũng không dày bằng cậu. Mà với địa vị hiện giờ của gã lại càng không thể kết thù với nhà họ Kỷ được.

Đành phải nghiến răng nuốt cơn tức này.

Cuối cùng tiệc cũng tan.

Hai người ngồi trong góc khuất ban nãy đã đứng dậy rời đi trước khi tan tiệc, cũng không chào hỏi Tiết Tông Quang.

Dụ Sấm nhìn bóng lưng của hai người đó. Cả hai đều có thân hình cao ráo, người cao hơn một chút là người đàn ông lúc nãy ngồi dưới ánh đèn. Bóng lưng còn lại chính là người ẩn trong bóng tối, trông rất quen mắt…

Dụ Sấm nhớ lại một lúc mới nhớ ra bóng lưng kia khá tương tự với người trong khung ảnh mình thấy trong phòng Quý Miên hôm qua.

Dụ Sấm không kết luận ngay, vì dù sao cũng là ảnh chụp từ nhiều năm trước rồi, mà cho dù đối phương có thật sự đứng trước mặt hắn thì kiểu gì cũng đã có nét khác đi rồi.

Mà kể cả cái người tên là Bùi Thanh kia trở về thật thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Đợi chính chủ về rồi, có khi hàng giả như hắn sẽ sớm bị đuổi việc, khôi phục tự do sớm cũng tốt.

Đúng lúc này, một bàn tay bỗng ấn sau gáy hắn.

Quý Miên ghé sát vào, giọng điệu bất mãn cực kỳ: “Bản thiếu gia còn đang ở đây mà cậu nhìn ai đấy?”

“…”

Chu Kỷ nghe vậy cũng nhìn sang, nhưng hai người kia đã lần lượt đi ra khỏi cửa rồi nên anh ta chỉ kịp thấy loáng thoáng hai bóng lưng thôi. Chu Kỷ mở miệng: “À, anh ta chính là Du Vân Khuê đấy, người sáng lập tập đoàn Vân Trì mà tớ nhắc với cậu ban nãy. Còn người bên cạnh… tớ chưa thấy mặt, không có ấn tượng gì lắm.”

Bên ngoài sảnh tiệc.

Du Vân Khuê hỏi người bên cạnh: “Lần này định ở Ninh Thành bao lâu?”

“Chắc ba bốn ngày gì đó.” Giọng Bùi Thanh cũng trong vắt như tên, thanh khiết mát lạnh.

Bùi Thanh cười khẽ: “Mấy năm trước lúc tôi còn ở Ninh Thành, chẳng có ai đứng ra bênh vực tôi cả. Hôm nay đúng là bất ngờ thật.”

Du Vân Khuê nói: “Nếu khi ấy tôi có mặt ở đó, tôi chắc chắn sẽ không đứng yên nhìn cậu bị bắt nạt.”

“Cậu Kỷ cũng khá đáng yêu nhỉ.”

“Đáng yêu?” Du Vân Khuê nhíu mày rồi chậm rãi lắc đầu: “Tôi không thấy vậy.”

“Cậu ta tìm một người giống cậu để làm thay thế, nghĩ đã thấy ghê tởm.”

Bùi Thanh thản nhiên cười cười. Việc bị ai đó tìm “bản sao” thay thế mình đúng là làm người ta thấy rất khó chịu, nhưng cậu tiểu thiếu gia đó rất thẳng thắn nên lại không khiến người ta ghét.

Sống đến giờ vẫn chưa từng gặp được ai có ngoại hình giống mình, Bùi Thanh cũng hơi tò mò. Tiếc là vừa nãy anh không nhìn rõ người thay thế kia trông ra sao, mà lần sau tham gia những bữa tiệc thế này ít cũng phải nửa năm nữa. Hôm nay anh đến đây chỉ là do nhất thời cao hứng, khá mạo hiểm, anh cũng không ngờ tới sẽ chạm mặt người nhà họ Bùi ở đây.

“Đi thôi, Vân Khuê.”

Tan tiệc xong, Quý Miên cùng Dụ Sấm lên xe, để tài xế đưa về nhà họ Kỷ.

Nhưng Quý Miên lại hỏi Dụ Sấm: “Về đâu?”

Về đâu? Dụ Sấm ngạc nhiên quay sang nhìn cậu.

Còn có thể chọn về đâu nữa à?

Tiệc tan sớm hơn Quý Miên tưởng tượng, giờ cũng mới mười một giờ, cổng ký túc xá có lẽ vẫn còn mở. Ban đầu cậu nghĩ nếu tiệc kéo dài đến mười hai giờ mới kết thúc thì sẽ giữ Dụ Sấm ngủ lại nhà mình.

Dụ Sấm thoáng im lặng, ngập ngừng mở miệng: “Về trường được không?”

Quý Miên quay đầu bảo tài xế phía trước: “Đến Ninh Đại trước.”

“Vâng, cậu chủ.”

Vậy mà đồng ý để hắn về trường thật. Mớ kiến thức Dụ Sấm học cả buổi chiều thế là thành công cốc, tâm trạng thấp thỏm rồi cả sự hưng phấn xuất phát từ bản năng nam tính cả tối bỗng tan biến như quả bóng bị chọc thủng.

Hắn thả lỏng người tựa vào lưng ghế, nhưng tâm trí vẫn căng như cũ, giống như bị người ta treo lơ lửng giữa không trung, không lên được mà cũng chẳng xuống được.

Thà rằng đến sớm một chút còn hơn như bây giờ, lúc nào cũng thấp thỏm, không biết tiểu thiếu gia có lại đột nhiên nổi hứng làm gì đó nữa không.

Đến Ninh Đại mất hơn hai mươi phút lái xe, đi được nửa đường thì bên vai Dụ Sấm bỗng thấy âm ấm.

Exit mobile version