Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 123

Edit: Lune

Một tiếng sau, cửa phòng bệnh 207 bị đẩy ra.

Một thanh niên tóc vàng chẳng thèm gõ cửa đã bước vào, trông mái tóc màu vàng rực trong phòng bệnh hơi xám xịt nổi bật hết sức.

Dụ Sấm thấy là Quý Miên thì sững sờ: “Cậu… Sao anh lại đến đây?”

Quý Miên không trả lời mà quan sát hắn từ trên xuống dưới trước, xác nhận đúng là Dụ Sấm không bị thương mới hờ hững ngước mắt lên. “Rảnh rỗi chán quá nên đến xem thử.”

Sau đó cậu mới chú ý đến thiếu niên có thân hình gầy gò trên giường bệnh: “Em trai cậu à?”

“Vâng, nó tên Dụ Tinh.”

Dụ Tinh chào hỏi Quý Miên: “Em chào anh.”

Quý Miên khẽ nâng cằm lên coi như đáp lại.

Dụ Tinh chưa gặp người lớn nào chào hỏi kiểu này, ánh mắt lại càng dính chặt trên người Quý Miên, nhìn mái tóc vàng chói lọi của Quý Miên mà tò mò không thôi. Ngầu thật, giống y như nhân vật trong phim hoạt hình ấy.

Dụ Sấm thấy vậy thì kéo tay Quý Miên, dẫn người ra khỏi phòng bệnh, tiện thể đóng cửa lại.

Hai người đứng trên hành lang khu nội trú đông người qua lại.

“Sao anh lại đến đây?”

Quý Miên nói: “Không nghe thấy à? Vì tôi rảnh chứ sao.”

Cậu lạnh lùng nói: “Cậu cũng giỏi thật đấy, chẳng thèm báo trước một tiếng, nói không đến là không đến, có bồ nhí nào dám cư xử như thế với kim chủ như thế không?”

Có cô y tá đi đẩy xe y tế đi ngang qua, nghe vậy thì mắt sáng rực.

Bồ nhí, kim chủ gì cơ? Kể chi tiết chút được không?

Giả vờ đi chậm lại. Trong bệnh viện không thiếu thị phi nhưng mấy drama tình cảm kiểu này thì hơi hiếm.

Mí mắt Dụ Sấm giật giật: “… Anh kết hôn rồi à?”

“Chưa.”

Thế sao gọi bồ nhí cái gì? Hơn nữa hắn có xin nghỉ mà, chỉ là đối phương không đồng ý thôi.

Nhưng Dụ Sấm không biện hộ cho mình, nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

“…”

Quý Miên im lặng vài giây, muốn hỏi xem Dụ Tinh mắc bệnh gì, làm phẫu thuật có nguy hiểm không… nhưng với tích cách của nguyên chủ thì rõ ràng không phải người quan tâm mấy chuyện này.

Trước đó cậu cũng bảo Lý Tùng thử hỏi dò lý do Dụ Sấm cần tiền gấp, tiếc là không hỏi ra cái gì.

Cuối cùng cậu chỉ bực bội lên tiếng: “Bao giờ phẫu thuật?”

“Sáng mai.” Dụ Sấm nói: “Đợi ngày kia tình hình Dụ Tinh ổn định hơn rồi tôi sẽ qua.”

Ngày kia? Quý Miên cau mày.

Nhìn Dụ Tinh chắc cũng chỉ mười một mười hai tuổi, giai đoạn phẫu thuật xong là lúc cần có người ở bên nhất.

Cậu không lên tiếng.

Lúc này có y tá đến kiểm tra cho Dụ Tinh.

Quý Miên và Dụ Sấm cũng theo vào phòng bệnh.

Đợi y tá kiểm tra xong rồi ra khỏi phòng, Quý Miên ngồi xuống cái ghế bên giường bệnh.

Trong phòng có đúng một cái ghế thì đã bị cậu ngồi mất rồi, Dụ Sấm rót cho cậu cốc nước rồi đứng bên cạnh.

Nhìn Quý Miên, Dụ Tinh cảm giác anh không giống bạn của anh trai lắm mà giống nhân vật cấp bậc “đại ca” hơn. Đến cả anh trai mình cũng chỉ có thể cung kính đứng bên cạnh.

“Anh Kỷ Phàm, anh là bạn của anh trai em ạ?” Giọng nó rất yếu, phải nghe kỹ mới nghe rõ nó đang nói gì.

“Ừ.”

“Không.”

Hai giọng nói cùng vang lên.

Nhưng bất ngờ là người nói “Ừ” lại là Quý Miên, còn người phủ nhận lại là Dụ Sấm.

Hai người vô thức nhìn về phía nhau, vừa khéo nhìn rõ cảm xúc trong mắt nhau.

Một người thì kinh ngạc, một người lại khó tin.

Người thấy khó tin là Quý Miên.

“Sao cậu có thể nói là không trước mặt trẻ con hả?”  Không hiểu sao Dụ Sấm lại hiểu được ý này từ ánh mắt cậu.

Hắn im lặng một lúc rồi sửa lại: “Ừ.”

Dụ Tinh càng không hiểu nổi.

Tuy còn ít tuổi nhưng Dụ Tinh cũng biết quan sát lời nói lẫn cử chỉ của người khác, nó không hỏi thêm về mối quan hệ của hai người nữa.

Nó nói chuyện được mười mấy phút đã bắt đầu thở hổn hển.

Exit mobile version