Edit: Lune
Gần một tháng sau ca phẫu thuật của Dụ Tinh, Dụ Sấm chẳng còn tâm trí nào mà lo cho những việc khác.
Đã bốn, năm tuần trôi qua kể từ lúc chuẩn bị phẫu thuật, tiến độ phần mềm gần như giậm chân tại chỗ.
Đến tháng 11, Dụ Tinh xuất viện trở lại trường học, Dụ Sấm mới bắt tay vào lo liệu việc của mình.
Việc trên trường cũng nhiều lên, từ việc chọn giảng viên hướng dẫn cho đến chuẩn bị đồ án tốt nghiệp, v.v., hơn nữa Dụ Sấm đã vắng mặt suốt một tháng nên điểm chuyên cần thấp khiếp người, đã vậy còn phải chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ sắp tới nữa.
Hắn dậy từ sớm, xuống xem code cả tiếng, sau đó sắp xếp lại ý tưởng cho đồ án tốt nghiệp để lúc nữa trình bày với giảng viên hướng dẫn rồi chuẩn bị laptop định đi gặp thầy.
Tưởng Tử Hành nằm ở giường đối diện thấy hắn ra ngoài thì vô thức hỏi: “Dụ Sấm, cậu lại ra ngoài trường à?”
“Không, tớ đi tìm thầy hướng dẫn.”
Dụ Sấm thấy câu hỏi của Tưởng Tử Hành hơi khó hiểu: “Sao vậy?”
“Không có gì, tại một tháng trở lại đây thấy cậu ra ngoài trường nhiều ấy mà…” Tưởng Tử Hành muốn nói lại thôi.
Anh ta cảm thấy chắc chắn là Dụ Sấm lén lút hẹn hò sau lưng bọn họ nên ngày nào cũng ra ngoài.
Muốn hỏi han mấy câu ghê, là người thế nào mới có thể cưa đổ được Dụ Sấm nhỉ?
Đúng là Dụ Sấm thường xuyên ra ngoài trường thật. Nhưng lý do phức tạp hơn Tưởng Tử Hành nghĩ nhiều.
Ban đầu là đi làm thêm ở Mỹ Đốn với đủ kiểu nhà hàng cao cấp, sau đó là phải đến bệnh viện chăm sóc Dụ Tinh… Còn thời gian gần đây thì chủ yếu là vì Quý Miên.
Quý Miên yêu cầu hắn có mặt bất cứ lúc nào, gọi cái là phải đến ngay. Dụ Sấm thường xuyên phải bỏ dở việc code, nhiều khi đang gõ thì bên kia đột nhiên gọi hắn đến nhà họ Kỷ, lý do đơn giản là vì cậu chủ thiếu cái gối tựa để xem phim —— Thế là Dụ Sấm phải qua đó làm cái gối ôm hình người cho Quý Miên tựa vào.
Hay là lúc đang ngồi trong lớp thì nhận được điện thoại Quý Miên bảo hắn qua đó ăn tối cùng, thế là hắn lại vội vàng trốn tiết ra ngoài, ăn uống xong, trước khi xuống xe vào trường còn phải hôn tạm biệt nữa.
Tưởng Tử Hành cuối cùng không nhịn được nữa mà buột miệng hỏi: “Dụ Sấm, cậu đang hẹn hò phải không?”
“Hẹn hò? Đâu có.”
Tưởng Tử Hành ngẫm nghĩ một lúc rồi nói chắc nịch: “Thế thì chắc chắn là đang trong giai đoạn mập mờ rồi.”
“…”
Dụ Sấm đang tính phủ nhận, nhưng nghĩ đến việc phủ nhận rồi lại phải tìm ra lý do giải thích nguyên nhân ra ngoài nên bèn im lặng luôn.
Hắn không nói gì khiến Tưởng Tử Hành coi như hắn ngầm thừa nhận rồi, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác uất ức như bị phản bội: “Thế mà tháng trước tớ hỏi cậu, cậu còn nói là không có hứng hẹn hò, định sống độc thân cả đời.”
Dụ Sấm nhớ kỹ lại, không nhớ ra.
Tháng trước hắn trải qua quá nhiều chuyện, cho nên mấy cuộc đối thoại không quan trọng hắn cũng chẳng buồn nhớ vào đầu.
“Trông thế nào? Xinh không? Khi nào thành đôi rồi thì nhớ cho bọn tớ xem ảnh đấy nhé!”
Thành đôi là chuyện không thể rồi, cho xem ảnh lại càng không luôn. Tưởng Tử Hành là người gốc Ninh Thành, gia đình lại làm kinh doanh, gia cảnh cũng khá giả nên khả năng là sẽ có quen biết nhà họ Kỷ.
Dụ Sấm đáp một câu “Ừ” qua loa cho xong rồi ra ngoài.
Giảng viên hướng dẫn tốt nghiệp của Dụ Sấm khá thân thiết với hắn, trước đó từng hướng dẫn hắn trong mấy cuộc thi rồi.
Xem xong ý tưởng về đồ án tốt nghiệp của Dụ Sấm, thầy chần chờ nói: “Đề tài này rất khó đấy, em có tự tin là mình hoàn thành được không?”
Dụ Sấm: “Được ạ.”
Đề tài này khá tương tự với một mô-đun nhỏ trong phần mềm mà hắn đang làm, hơn nữa nó cũng gần xong rồi.
“Thầy tin tưởng vào năng lực của em, cố gắng làm tốt nhé. Nếu có thể hoàn thành theo đúng thiết kế hiện tại thì kiểu gì cũng đạt được giải ưu của trường, rất có lợi cho em khi đi xin việc.” Nói xong thầy mới thấy lời mình hơi thừa hãi.
Chỉ riêng cv của Dụ Sấm, thử hỏi có công ty chuyên ngành nào mà không vào được? Đâu cần thêm một cái giải như thế nữa…
“Vâng.”
“Mấy đàn anh đàn chị của thầy có phòng nghiên cứu riêng, ai cũng đều hy vọng em có thể qua đó. Em không cân nhắc thêm à?” Thầy quý người tài nên đã mời Dụ Sấm mấy lần rồi, cũng luôn mong muốn Dụ Sấm có thể tiếp tục học chuyên sâu.
“Mặc dù mức lương không bằng các tập đoàn lớn…”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Dụ Sấm đổ chuông, có người gọi đến.
Bình thường các thầy rất nghiêm khắc với học trò của mình, vào họp luôn yêu cầu điện thoại để chế độ im lặng. Lúc trước Dụ Sấm khi ở trong nhóm dự án của ông cũng luôn làm theo.
Nếu là sinh viên khác thì kiểu gì ông cũng sẽ lên tiếng nhắc nhở vài câu. Nhưng đổi lại là Dụ Sấm thì ông sẽ kiên nhẫn hơn.
Dụ Sấm nhìn người gọi đến, nói: “Xin lỗi thầy La, em có chút việc gấp…”
Sinh viên đang họp nửa chừng thì nói có việc gấp phải đi, hành động này quả thực rất bất lịch sự.
Tuy thầy La không dễ tính cho lắm nhưng vẫn gật đầu. Năm thứ tư đang là lúc bận rộn nhất, có lẽ là điện thoại từ công ty nào đó gọi đến.
Dù ở đâu thì thiên tài vẫn luôn nhận được đãi ngộ ưu tiên mà.
Dụ Sấm nhanh chóng ra khỏi văn phòng của giáo sư, bắt máy.
Bên kia chỉ nói hai chữ: “Qua đây.”