Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 125

Edit: Lune

Dụ Sấm chỉ ở lại chưa đầy mười phút, Quý Miên đã thả tay đuổi người đi: “Được rồi, giờ không còn việc gì của cậu nữa.”

Dụ Sấm ngồi xe nửa tiếng đồng hồ đến đây, kết quả chỉ để cho Quý Miên hôn hai cái.

Hắn cũng chẳng kêu ca gì, dù sao trước đó còn có một hôm hắn chạy qua chạy lại ba chuyến, chỉ riêng thời gian tốn trên đường đã mất mấy tiếng đồng hồ rồi.

Tiểu thiếu gia thích hành hạ người ta như vậy đó.

Hắn đeo ba lô chuẩn bị đi về, trước khi đi, hắn nghĩ đến điều gì đó mà quay đầu lại: “Cậu chủ.”

“Hả?”

“Lần sau cậu tìm tôi có thể nhắn tin được không? Đang học, tiếng chuông điện thoại sẽ ảnh hưởng đến người khác.”

Quý Miên liếc hắn một cái: “Chưa làm được gì đã bắt đầu đòi hỏi với bản thiếu gia rồi đấy?”

“Đâu, nếu anh nhắn tin thì tôi vẫn trả lời ngay được mà. Như thế tôi đỡ mất thời gian tìm chỗ nghe điện thoại, anh cũng không phải chờ lâu.”

Lý do này thuyết phục được Quý Miên nên cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng gật đầu.

Tối hôm đó về ký túc xá, Dụ Sấm bận rộn đến tận khuya. Lúc đứng dậy chuẩn bị lên giường đi ngủ thì đầu bỗng thấy choáng.

Cảm nhận kỹ lại thì cơn choáng đó không phải do đột ngột đứng dậy, mà sống lưng cũng thấy hơi ớn lạnh.

Hắn sờ cổ với trán mình, cảm giác nhiệt độ nóng hơn bình thường một tẹo. Giống như bị cảm.

Gần đây vào đông, Ninh Thành trở lạnh đột ngột khiến rất nhiều người bị cảm, sốt, chỉ là việc hắn cũng dính thì hơi bất ngờ. Thể chất Dụ Sấm xưa nay vốn rất tốt, ngay cả thời điểm Ninh Thành lạnh nhất, hắn cũng chỉ cần mặc hai lớp áo là đủ ấm rồi. Không ngờ nay lại bị cảm.

Thực ra cũng không lạ, tháng trước hắn tất bật đi làm thêm, ngày đêm đảo lộn, sau đó lại bận rộn chăm sóc Dụ Tinh, dù ở bệnh viện cũng nghỉ ngơi không đủ nên giờ cơ thể báo động cũng rất bình thường.

Cơn cảm nhẹ lần này chính là một lời nhắc nhở.

Dụ Sấm không uống thuốc, hắn rót cho mình một cốc nước nóng uống xong rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, người đã chẳng sao nữa rồi.

Virus cúm trong cơ thể hắn sống không quá được một đêm.

Mấy ngày sau, Dụ Sấm không nhận được điện thoại của Quý Miên, cũng không nhận được tin nhắn của cậu.

Mãi mới yên tĩnh được hai ngày, hắn tranh thủ đẩy nhanh tiến độ hoàn thành phần mềm. Đến ngày thứ ba vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào từ Quý Miên mới chủ động gọi đến.

Chuông điện thoại reo ba hồi, bên kia bắt máy.

“Alo. Có việc gì?”

Giọng Quý Miên khàn đến mức không tưởng, lại đang là sáng sớm nên nghe như mới bò dậy từ trên giường ai đó vậy.

Nghe giọng nói trong điện thoại, tay Dụ Sấm vô thức siết chặt lại, không nói lời nào.

“Chậc.” Quý Miên mất kiên nhẫn: “Nói đi.”

“… Anh đang ở câu lạc bộ à?”

“Điên à, sáng sớm tôi đến câu lạc bộ làm gì?” Quý Miên mắng hắn xong thì ho khù khụ mấy tiếng.

Dụ Sấm nghe được mấy tiếng ho đó. “Anh bị cảm à?”

Bên kia hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, tự cúp máy.

Dụ Sấm nhìn chằm chằm vào màn hình tắt ngúm, chậm rãi chớp mắt.

Bị cảm à…

Hắn nhớ ngày cơ thể mình không thoải mái đúng hôm đến nhà họ Kỷ, còn hôn Quý Miên nữa.

“…”

Dụ Sấm áy náy, bắt xe đến nhà họ Kỷ.

Quý Miên đúng là bị cảm thật.

Lúc Dụ Sấm xuất hiện trong phòng ngủ của Quý Miên, cậu đang cuộn tròn trong chăn của mình, hai má đỏ bừng.

Trông thấy Dụ Sấm bước vào, cậu chẳng thèm để ý, vùi mặt vào sâu trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc vàng mềm mại bên ngoài.

Dụ Sấm nghe tiếng thở của Quý Miên hơi tắc nghẽn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi.

Mép giường hơi lún xuống.

Quý Miên lén kéo chăn xuống một tẹo để lộ đôi mắt ra, thấy Dụ Sấm ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía mình.

Cậu để ý thấy Dụ Sấm vẫn mặc ít như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán: Thể chất của anh trai mình đúng là tốt thật, không như mình, ở nhà cũng bị cảm cho được.

Hoàn toàn không nghĩ đến thủ phạm khiến cậu bị cảm rồi phát sốt lại chính là cái tên có thể chất khỏe mạnh trước mặt này.

Dụ Sấm khẽ cử động, Quý Miên lập tức vùi mặt lại vào trong chăn.

“Anh uống thuốc chưa?” Dụ Sấm quay đầu lại, nói với mái tóc vàng mềm mại kia.

Không ngoài dự đoán, hắn không nhận được câu trả lời.

Hắn nhìn trong chốc lát rồi lại quay đầu lại, cứ cảm thấy như có người đang nhìn mình.

Một lúc sau, Dụ Sấm đứng dậy, ra ngoài tìm Lý Tùng lấy thuốc.

Hai phút sau hắn quay lại, một tay cầm nhiệt kế với hai hộp thuốc, tay kia cầm cốc nước nóng, hắn đặt xuống bàn rồi kéo chăn che mặt Quý Miên xuống chừng mười mấy cm.

Quý Miên bực bội nhìn hắn chằm chằm, tiếc là mặt đỏ bừng, trông chẳng dữ dằn tí nào.

Dụ Sấm choàng lấy cái gáy nóng hổi của Quý Miên, đỡ cậu ngồi dậy. “Quản gia Lý nói sáng nay anh chưa uống thuốc.”

Exit mobile version