Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 131
Edit: Lune
Dụ Sấm nhận thức được bản thân mình có gì đó không ổn, từ lúc ở bên ngoài khách sạn, khi nghe Quý Miên thốt ra câu nói đó thì một góc nào đó trong cơ thể hắn như nứt ra một cái khe, rồi sau đó mọi chuyện trở nên kỳ quặc.
Hắn dùng khăn giấy lau đi vệt nước dính máu trên môi Quý Miên.
Tâm thần phân liệt à? Hắn nghĩ thầm.
Nhưng nếu là tâm thần phân liệt thì sao hắn vẫn nhớ chuyện vừa xảy ra?
Quý Miên để ý thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, hỏi: “Sao vậy?”
Vừa mới mở miệng, chỗ môi bị cắn đã nhói lên, làm cậu lập tức nhíu mày lại.
“Đau à?” Dụ Sấm hỏi, ngón tay chạm nhẹ vào dấu răng đang hằn trên xương quai xanh của Quý Miên, vừa mới chạm nhẹ mà cơ thể dưới tay hắn đã run lên vì đau.
Rõ ràng là do hắn cắn, nhưng lòng Dụ Sấm lại bùng lên một ngọn lửa vô danh.
“Này…” Quý Miên nghiêng đầu, đẩy hắn ra.
Chưa kịp nói gì lại bị Dụ Sấm hôn lần nữa.
Không khác gì rắc muối lên vết thương, cơ thể Quý Miên run rẩy không thôi.
May mà kỹ thuật hôn của Dụ Sấm bây giờ đã tốt hơn lúc nãy nhiều.
Lúc này chuông điện thoại Quý Miên vang lên.
Tài xế đợi cả buổi không thấy người xuống bèn gọi đến hỏi.
Liên tục bị giày vò, môi vừa mới lau khô lại bắt đầu chảy máu, Quý Miên đau đến mức không muốn mở miệng, dứt khoát ném điện thoại cho Dụ Sấm.
Dụ Sấm bắt máy: “Alo.”
Bên kia hỏi sao hắn với Quý Miên vẫn chưa xuống, có phải còn việc gì khác không. Tài xế hỏi rất uyển chuyển.
Dụ Sấm nhìn Quý Miên, không biết bị điều gì thôi thúc mà hắn lại nói với người ở đầu dây bên kia: “Vâng… có chút việc. Chú cứ về trước đi.”
Nói xong thì tắt máy ngay trước ánh mắt kinh ngạc của Quý Miên.
“Tôi bảo có việc khi nào?”
“Không có à?” Dụ Sấm lập tức nhận lỗi: “Tôi xin lỗi, anh không nói gì, tôi cứ tưởng ý anh là tạm thời chưa về.”
“…”
Tối nay có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, chỉ cần nghĩ đến câu “tôi không cần cậu nữa” kia thôi là tim lại nhói đau. Hắn không cách nào thuyết phục được bản thân mình rời xa Quý Miên vào lúc này.
Tối nay hắn cư xử rất khác thường. Dụ Sấm rõ ràng cũng đã nhận thức được điều này nhưng vẫn muốn chìm đắm vào đó.
Hắn nhìn Quý Miên, nói: “Anh không thoải mái… tí nữa tôi đưa anh về nhé.”
Quý Miên cảm thấy khó hiểu: “Tôi không thoải mái chỗ nào?”
Dụ Sấm không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn xuống.
Quý Miên: …
Cậu ngượng ngùng quay mặt đi, đầu gối vốn kẹp bên hông Dụ Sấm cũng rụt lại, mặt nóng bừng hết cả lên.
Vừa vào cửa, Quý Miên đã bị “Dụ Sấm” bế đặt lên bàn. Hiển nhiên là đối phương còn nhớ chứng ám ảnh sạch sẽ của cậu, khách sạn tốt mấy cũng không lên giường, sợ bẩn.
Cậu không nhìn vào mắt Dụ Sấm, lòng thầm gọi hệ thống ra.
Tâm trạng của Quý Miên tối nay có thể nói là lên xuống như tàu lượn, diễn kịch rất cần đến cảm giác nhập vai, mà giờ cậu đã không tìm được cảm giác ấy rồi.
Cứ tiếp tục thế này thì sắp không diễn nổi nữa…
Đáng tiếc hệ thống lần nào cũng đều rất tự giác ngắt kết nối.
Ngay lúc “Dụ Sấm” cắn vào vai cậu là hệ thống liền【Ui】một tiếng rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu rồi.
Theo kinh nghiệm trước đây thì ít nhất phải đến sáng mai mới xuất hiện.
Dụ Sấm xốc vạt áo của Quý Miên lên luồn tay vào, không khách khí chút nào mà cầm lấy.