Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 132
Edit: Lune
Hệ thống quan sát trạng thái của Quý Miên, phát hiện cậu trông khá hơn rất nhiều so với tối qua, bèn hỏi:【 Không buồn nữa à?】
Quý Miên ngẩn ra một lúc mới hiểu ra hệ thống đang hỏi cái gì.
Tối qua, vì nghĩ tới khả năng Dụ Sấm có thể sẽ thích người khác nên tâm trạng của cậu không được ổn…
Mặc dù vấn đề vẫn chưa được giải quyết nhưng nhờ chuyện xảy ra tối qua mà dòng suy nghĩ rối bời của cậu đã được tháo gỡ một cách kỳ diệu.
Bởi vì Quý Miên phát hiện ra còn một người nữa cũng sợ mất đi giống cậu.
Việc Dụ Sấm cũng có cùng cảm xúc giống cậu chẳng hiểu sao lại khiến cậu cảm thấy được an ủi rất nhiều.
【 Ừm.】
…
Tháng Ba, Dụ Sấm lần lượt nhận được báo giá từ một vài công ty phần mềm, có điều toàn lừ công ty nhỏ, mức giá cao nhất cũng chỉ vài triệu.
Trong nhóm, ngoại trừ Dụ Sấm với anh Chu ra thì những người còn lại đều tỏ ra rất phấn khích. Tất cả đều là sinh viên nên khi nghe thấy số tiền lớn như vậy khó tránh khỏi kích động.
Lúc anh Chu nghỉ việc, mức lương hàng năm ở công ty cũ cũng gần một triệu nên anh cũng không quá bất ngờ khi nghe thấy con số này.
Dụ Sấm không vội, kiên nhẫn đợi tiếp đến cuối tháng Ba, chờ anh Chu hối hả hẹn gặp hắn ở quán cà phê ngoài trường.
Vừa gặp mặt đối phương đã nói ngay: “Phía Công nghệ Thái Hưng đã đưa ra mức giá dự kiến rồi.”
Hai mươi triệu, không chênh lắm với con số mà Dụ Sấm dự đoán trước.
Anh Chu thở ra một hơi thật dài: “Muốn chờ Bùi Thịnh không?”
Dụ Sấm: “Không cần chờ nữa.” Dù có tin từ Bùi Thịnh thì cũng không thể cao hơn Thái Hưng được.
“Còn về phía Vân Trì, ông chủ của họ muốn đích thân gặp cậu để trao đổi, nhưng họ vẫn chưa đưa ra mức giá cụ thể. Cậu có muốn đi gặp không?”
Dụ Sấm ngẫm nghĩ rồi nói: “Có.”
Cho dù cuối cùng tập đoàn Vân Trì có ý định hợp tác hay không thì riêng thành ý này vẫn rất đáng để đi một chuyến.
Anh Chu cười khẽ: “Anh cũng đoán cậu sẽ nói thế.”
Tập đoàn Vân Trì trong năm qua đã có những bước phát triển vượt bậc cực kỳ đáng chú ý ở Ninh Thành, thế nhưng người đứng sau lại vô cùng kín tiếng. Gặp mặt đối phương một lần biết đâu lại thu được kết quả bất ngờ.
Sau khi hai người chia tay nhau, Dụ Sấm ngồi trong quán cà phê thêm một lúc, nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi trên điện thoại.
Hôm nay Quý Miên không gọi đến.
Hắn nắm chặt điện thoại, chợt nghĩ đến tập đoàn Bùi Thịnh, nhà họ Bùi và cả Bùi Thanh nữa.
Trong suốt mấy năm hắn ở Ninh Thành, những danh từ này gần như chưa từng dính dáng gì đến cuộc sống của hắn cả.
Nhưng dạo gần đây không hiểu sao hắn lại rất hay nghĩ đến cái tên Bùi Thanh.
Dụ Sấm cảm thấy rất khó hiểu. Hắn và người kia vốn chẳng hề quen biết, thậm chí số lần nghe thấy cái tên Bùi Thanh ít ỏi cũng đều nghe từ miệng đám bạn của Quý Miên. Vậy mà chẳng hiểu thế nào, dạo này hắn lại thường xuyên để ý đến sự tồn tại của người đó.
Hôm nay Quý Miên không gọi hắn đến nhà họ Kỷ, nhưng Dụ Sấm lại đến mà không báo trước.
Do đến mà không báo trước nên hắn phải chờ ở nhà họ Kỷ cả tiếng đồng hồ mới chờ được Quý Miên chẳng biết đi đốt tiền ở đâu về.
Bất ngờ nhìn thấy Dụ Sấm trong nhà mình, Quý Miên bỗng sững sờ, ngay sau đó bảo Dụ Sấm đi rót cho mình cốc nước.
Người nọ ngoan ngoãn đi lấy.
Quý Miên nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ màu xanh navy trên cổ tay trái ra nhét vào túi quần. Không để Dụ Sấm nhìn thấy mình đang đeo chiếc đồng hồ hắn tặng.
Đợi Dụ Sấm cầm một cốc nước ấm đến, Quý Miên mới cau mày mở miệng: “Dạo này cậu có vẻ rảnh nhỉ.”
“Ừm, không bận lắm.” Dụ Sấm nói.
Đây là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong mấy năm đại học của hắn. Không có áp lực kinh tế, cũng không có áp lực học lên hay tốt nghiệp. Ngay cả bảo vệ luận án vào tháng Sáu cũng đã chuẩn bị xong. Hơn nữa kể từ khi sang xuân, sức khỏe của Dụ Tinh ngày một tốt hơn, cũng đã có thể chạy nhảy nô đùa trên sân thể dục như bao bạn bè đồng trang lứa…
Dường như cả thế giới bỗng bắt đầu xoay chuyển theo ý muốn của Dụ Sấm.
Dụ Sấm không hề lo lắng về tương lai.
Hắn tự tin vào năng lực của bản thân, cho dù đến khi hết hạn hợp đồng với Quý Miên rồi mới cân nhắc phát triển sau này thì cũng vẫn hoàn toàn kịp.
“Hôm nay tôi…”
Quý Miên quay đầu lại, chờ trọng điểm sau “hôm nay tôi”.
Dụ Sấm chỉ mở đầu rồi dừng lại. Không ngờ hắn còn muốn chia sẻ chuyện hôm nay Công nghệ Thái Hưng báo giá với Quý Miên nữa.
Ham muốn chia sẻ kỳ quái.
Hai mươi triệu mà thôi, đối với Quý Miên chẳng qua chỉ là giá của một chiếc đồng hồ yêu thích.
Đợi cả buổi cũng không đợi được nửa sau câu nói của hắn, Quý Miên lẩm bẩm một tiếng: “Thần kinh…”