Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 133
Edit: Lune
Đại diện của tập đoàn Vân Trì đã hẹn gặp Dụ Sấm vào đầu tháng Bốn.
Địa điểm gặp mặt nằm ngoài dự đoán, không ngờ lại không phải ở trụ sở chính của tập đoàn Vân Trì.
Dụ Sấm đến phòng riêng của một quán trà có phong cách cổ kính vào đúng thời gian đã hẹn.
Không gặp mặt ở phòng họp công ty hay những nơi công cộng khác mà lại chọn một nơi nhỏ thế này, thảo nào có người nói người đứng sau Vân Trì rất bí ẩn.
Dụ Sấm bước vào, bên trong đã có một người đang ngồi, ăn mặc rất thoải mái, không phải kiểu âu phục giày da nghiêm chỉnh mà Dụ Sấm tưởng tượng.
Chỉ có điều bóng lưng người này hơi khác so với bóng lưng của Du Vân Khuê mà hắn từng thấy trong buổi tiệc lần trước. Người này có thân hình gầy hơn, khí chất cũng ôn hòa hơn Du Vân Khuê nhiều.
Nghe thấy có tiếng người đẩy cửa bước vào, Bùi Thanh ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười lịch sự, song khi nhìn thấy gương mặt của Dụ Sấm thì lại ngẩn ra.
Dụ Sấm cũng thấy rõ khuôn mặt của người kia, con ngươi trong mắt co lại.
Dụ Sấm chưa từng thấy mặt Bùi Thanh ngoài đời, mới chỉ nhìn qua góc nghiêng trong bức ảnh trên bàn của Quý Miên mà thôi.
Nhưng điều đó không hề cản trở hắn nhận ra ngay người trước mặt là ai, bởi vì vị trí nốt ruồi đặc trưng trên sống mũi người kia gần như giống hệt với hắn.
Hắn vô thức gọi tên: “Bùi Thanh…” Nhưng sao anh ta lại ở Ninh Thành?
Bùi Thanh ngạc nhiên nhướng mày: “Cậu biết tôi à?”
Dụ Sấm nhếch khóe miệng: “Ai mà chẳng từng nghe qua tên của thiếu gia Bùi Thanh?”
Bùi Thanh nghe ra lúc Dụ Sấm nói mấy chữ “thiếu gia Bùi Thanh” hình như còn mang theo ý tự giễu.
Tuy nghi hoặc nhưng anh ta cũng không hề biểu lộ ra ngoài, đoạn đưa tay ra bắt tay với Dụ Sấm.
Bùi Thanh chỉ vào nốt ruồi trên sống mũi mình, cười nói: “Chúng ta có duyên với nhau lắm.”
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp người giống mình đến vậy. Tuy không đến mức nhìn như soi gương nhưng tương tự đến bốn năm phần thế này cũng đủ để anh ta kinh ngạc rồi.
Trong bữa tiệc trước đó, tuy Bùi Thanh biết rằng có một người có ngoại hình giống mình bị con trai độc nhất nhà họ Kỷ coi như người thay thế, nhưng khi đó không tiện lộ diện nên anh ta không thấy mặt người kia. Do vậy anh ta cũng không biết Dụ Sấm chính là người hôm đó.
Trong lòng Dụ Sấm cũng có rất nhiều thắc mắc, nhất là khuôn mặt luôn mang vẻ kiêu căng kia lúc này gần như chiếm trọn tâm trí hắn.
Bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang chỉ có thể tạm thời nén xuống. Dù tâm trạng hiện giờ không hề bình tĩnh nhưng trước nay Dụ Sấm vẫn luôn có thể giữ vững lý trí, nhanh chóng phân tích rõ tình hình hiện tại: “Anh là người của tập đoàn Vân Trì?”
Bùi Thanh cười khẽ: “Nói chính xác thì cả tập đoàn Vân Trì đều là của tôi.”
“…”
“Mời cậu ngồi.”
Dụ Sấm im lặng, ngồi xuống đối diện Bùi Thanh.
Thú vị thật, người mà người kia hằng mong nhớ lúc này lại ngồi mặt đối mặt với mình.
Nếu người đến gặp Bùi Thanh không phải mình mà là Quý Miên thì có thể tưởng tượng được anh ta sẽ hào hứng đến mức nào. Chắc chắn sẽ cười rất vui vẻ, khác hẳn với nụ cười lạnh lùng châm chọc mà người ấy thường dành cho mình.
Đồng thời, Bùi Thanh cũng đang quan sát hắn.
Anh ta có thể gây dựng nên Vân Trì như ngày hôm nay là nhờ vào nền tảng mà nhà họ Bùi cung cấp. Dù không muốn thừa nhận nhưng kiến thức, tầm nhìn và năng lực của anh ta đều được bồi đắp và phát triển trong những năm tháng anh ta ở nhà họ Bùi. Anh ta đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất từ nhà họ Bùi, cộng thêm lòng thù hận mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Nhưng thanh niên trước mắt thì khác, không có gia đình hậu thuẫn, vậy mà đã đạt được những thành tích đáng nể như thế khi còn chưa tốt nghiệp đại học, thiên phú quả khiến người ta kinh ngạc
Điển hình của kiểu người được ông trời ưu ái.
“Tôi đã xem qua sản phẩm các cậu làm rồi.” Bùi Thanh nói thẳng vào vấn đề chính: “Tôi nghĩ giá Thái Hưng đưa ra sẽ không cao hơn Vân Trì đâu.”
Bùi Thanh nói đúng, giá anh ta đưa ra cao hơn mức giá bên Thái Hưng 50%.
Anh ta điềm tĩnh nói tiếp: “Hoặc cậu cũng có thể đợi thêm báo giá của Bùi Thịnh rồi tính.”
Dụ Sấm ngước mắt lên: “Anh không phải là người nhà họ Bùi à?”
“Vài năm nữa sẽ không phải nữa rồi.” Trong mắt Bùi Thanh thoáng hiện lên một màn sương mù âm u rồi nhanh chóng biến mất. “Có từng cân nhắc đến việc sẽ đầu quân cho Vân Trì sau khi tốt nghiệp không? Tôi có thể đảm bảo mức đãi ngộ sẽ cao hơn bất kỳ công ty nào khác đưa ra.”
“Tôi đã ký hợp đồng rồi.”
Bùi Thanh ngạc nhiên nhướng mày. Anh ta nghĩ người như Dụ Sấm không học lên tiếp thì cũng sẽ tự lập nghiệp, không ngờ lại ký hợp đồng với công ty sớm như vậy?
“Đãi ngộ thế nào?”
“Sáu trăm nghìn.”
Bùi Thanh lắc đầu: “Lương năm sáu trăm nghìn thì thấp quá.” Vân Trì có thể đưa ra mức giá gấp ba lần trên cơ sở này.
“Lương tháng.”
Bùi Thanh: …
Công ty nào mà hào phóng vậy!?
Ngay cả những công ty hàng đầu trong nước thì lương tháng của những vị trí cao nhất cũng chỉ khoảng con số này thôi.
Lâu lắm rồi không có cảm giác bị nghẹn họng thế này, Bùi Thanh lặng lẽ uống một ngụm trà.
Nửa tiếng sau, hai người kết thúc cuộc nói chuyện.
Bùi Thanh nói: “Mong cậu hãy giữ bí mật về quan hệ của tôi với tập đoàn Vân Trì.”
Dụ Sấm đứng dậy, ừ một tiếng. Hắn không có hứng thú kể ra với người khác.
Chỉ có điều Bùi Thanh không giống với trong truyền thuyết cho lắm, cũng quá khác với tưởng tượng của Quý Miên.
Hình như Quý Miên cho rằng anh Bùi Thanh của mình là một tiên tử không dính khói lửa nhân gian, là một con chim hoàng yến xinh đẹp.
Nhưng trên thực tế, người đàn ông trước mắt này đáng gờm hơn Quý Miên tưởng tượng rất nhiều.
Dụ Sấm nhớ lại ánh mắt của Bùi Thanh khi nhắc đến nhà họ Bùi.
Và cũng lạnh lùng tàn nhẫn hơn nhiều.
“Tôi có thể hỏi một câu không liên quan được không?”
“Được chứ.”
Vẻ mặt Dụ Sấm nhìn anh ta không rõ cảm xúc: “Anh định ở lại Ninh Thành bao lâu?”
Bùi Thanh ngẩn ra, câu hỏi này hoàn toàn ngoài dự đoán của anh ta.
Nhưng anh ta vẫn nói thật: “Tôi không định rời đi nữa.” Lần này trở về, anh ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh nhà họ Bùi sụp đổ.
Dụ Sấm hờ hững cụp mắt xuống.
Rõ ràng câu trả lời này không khiến hắn hài lòng.
…
Sau cuộc gặp gỡ với Chu Kỷ hôm ấy, Quý Miên liên tục nghe được tin Bùi Thanh sắp trở về từ miệng những người xung quanh. Ai cũng nói là vào giữa tháng Bốn.
Chứ cậu đâu hề biết, Dụ Sấm đã gặp mặt người kia từ trước đó rồi.
Tin tức Bùi Thanh sắp trở về đã gây ra một làn sóng không nhỏ trong giới thượng lưu đất Ninh Thành, mặc dù đã rời đi nhiều năm, nhưng những nam nữ từng ngưỡng mộ anh ta khi nghe lại cái tên này vẫn rung động không thôi.
【Hệ thống, trong cốt truyện gốc thì sau khi Bùi Thanh trở về, Dụ Sấm sẽ thế nào?】
【Đương nhiên là được giải thoát. Trong cốt truyện gốc, Kỷ Phàm đâu có ký cái gọi là hợp đồng lao động với Dụ Sấm, khi Bùi Thanh trở lại Ninh Thành, Kỷ Phàm cũng tự nhiên quên luôn sự tồn tại của người thay thế này, chỉ một lòng một dạ theo đuổi Bùi Thanh. Còn về sự phát triển của Dụ Sấm sau này thì cốt truyện không đề cập đến, chỉ nói là nhiều năm sau, lúc trở lại Ninh Thành thì đã là một ôm trùm thương nghiệp nổi tiếng rồi thôi.】
Còn về Kỷ Phàm, sau khi Bùi Thanh trở về Ninh Thành thì không ngừng tìm đường chết, cuối cùng trở thành con tốt thí trong kế hoạch trả thù của Bùi Thanh.
Ban đầu Quý Miên vẫn chưa hiểu “tìm đường chết” trong lời hệ thống nghĩa là sao, cho đến mấy ngày sau, cha của Kỷ Phàm là Kỷ Hải trở về nhà, trên mặt còn mang theo nụ cười ẩn ý, bảo Quý Miên ra ngoài với mình.
Kỷ Hải có khuôn mặt tròn trịa, mũm mĩm khác hẳn con trai mình, mắt ông còn hơi ti hí, trông khá hung dữ.
Hồi trẻ, Kỷ Hải cũng là một kẻ trăng hoa, sau khi kết hôn với người vợ xinh đẹp như hoa được vài năm thì cả hai đều đi ngoại tình. Cuối cùng không thể sống tiếp với nhau được nữa, ông giành quyền nuôi Kỷ Phàm rồi ly hôn với vợ cũ.