Edit: Lune
【Điểm si tình + 200, người đóng góp: Dụ Sấm.】
“… Tẩy rồi, tại sao?”
Dụ Sấm bình tĩnh nói: “Thầy bói nói phong thủy không tốt.”
【Điểm si tình + 200, người đóng góp: Dụ Sấm.】
Nhưng Quý Miên lại nghe ra được lời nói dối của Dụ Sấm từ âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Thấy cậu vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sống mũi của mình, Dụ Sấm tự giễu nhếch môi.
Cho dù nơi đó đã chẳng còn gì nữa nhưng vẫn có thể thu hút ánh nhìn của Quý Miên nhỉ.
Muộn thế này rồi, hắn không biết Quý Miên đã ra ngoài làm gì, cũng chẳng muốn hỏi.
Dù sao thì kiểu gì chẳng có liên quan đến Bùi Thanh.
Đêm nay Quý Miên lại im lặng lạ thường, nếu là mọi khi thì nhất định cậu sẽ nhíu mày chất vấn Dụ Sấm rằng sao nửa đêm lại thình lình tới đây.
Dụ Sấm thấy cậu cứ cúi đầu, mãi chẳng lên tiếng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Sao, buổi hẹn với anh Bùi Thanh của anh không suôn sẻ à?”
Lời nói ẩn chứa gai nhọn, tiếc là Quý Miên không nghe ra mà còn sửa lại: “… Hẹn gì, chỉ là đi xem buổi hòa nhạc của anh ấy thôi.”
“…” Giờ Dụ Sấm mới nhớ ra, tấm ảnh trên bàn của Quý Miên cũng được chụp tại buổi hòa nhạc của Bùi Thanh, rõ hối hận vì mình đã mở miệng.
Bàn tay Quý Miên bỗng bị nhét một thứ cứng vào, được nhiệt độ cơ thể Dụ Sấm truyền sang nên nó cũng trở nên ấm áp.
Cậu cúi đầu nhìn mới biết là một tấm thẻ ngân hàng màu đen.
“Gì vậy?”
“Bên trong có mười triệu.” Dụ Sấm nói: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Từ khi lấy được số tiền này từ Vân Trì, hắn đã có ý định chấm dứt hợp đồng rồi.
Trong lồng ngực như đang dồn nén một luồng khí, chỉ có thể như vậy mới có thể phát tiết ra được.
Tuy rằng hắn biết mười triệu này đối với Quý Miên cũng chỉ bằng giá của một chiếc đồng hồ.
Thực ra ban đầu hắn muốn mua đồng hồ tặng cậu chứ không phải một tấm thẻ ngân hàng lạnh lẽo thế này. Nhưng nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định thôi.
Hắn không có mắt thẩm mỹ, thứ hắn chọn dù có tốt đến đâu thì Quý Miên cũng chưa chắc đã thích.
Dụ Sấm nói một câu nhẹ bẫng nhưng lượng thông tin lại rất lớn.
Trong phúc chốc Quý Miên không biết nên ngạc nhiên vì Dụ Sấm muốn hủy hợp đồng, hay nên ngạc nhiên về nguồn gốc của mười triệu này nữa.
“Cậu… lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Trúng số.” Dụ Sấm đáp.
“…” Quý Miên cau mày trả lại thẻ cho hắn: “Say rồi thì về ngủ đi, chạy đến đây nổi khùng cái gì vậy?”
Dụ Sấm cười, tưởng là cậu không tin trong thẻ này có mười triệu. Hắn dùng một tay ôm chặt cả cánh tay lẫn eo Quý Miên, tay còn lại bấm vài cái trên giao diện ngân hàng điện tử trên điện thoại.
Sau đó đưa cho Quý Miên xem, trên màn hình là một dãy số dài.
Quý Miên nhìn chằm chằm vào dãy số đó, hồi lâu không nói nên lời, như thể bị nghẹn họng không mở miệng nổi.
Nhìn vẻ mặt cậu như thế, Dụ Sấm chỉ thấy rất sảng khoái: “Lần này tin chưa?”
Quý Miên chưa bao giờ không tin hắn. Vốn còn ngạc nhiên về việc Dụ Sấm đột nhiên đề xuất hủy hợp đồng nhưng giờ thì hết rồi. Tính cách Dụ Sấm vốn cao ngạo, muốn thoát khỏi mối quan hệ không bình thường này cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là cậu không ngờ Dụ Sấm lại thực sự đi đền mười triệu tiền vi phạm hợp đồng này.
Nhưng tại sao chứ? Rõ ràng là không cần thiết mà…
Dụ Sấm nhìn cậu đăm đăm không chớp mắt, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trong mắt Quý Miên, thấy rõ vẻ khó hiểu trong đôi mắt kia.
Vậy là, thực ra cái gì anh ta cũng biết phải không? Bản hợp đồng kia có lẽ cũng do anh ta ngầm cho phép. Muốn làm chuyên xấu nhưng lại không đủ tàn nhẫn. Để làm gì cơ chứ?
Cơn giận mà Dụ Sấm khó khăn lắm mới trút ra được lại dâng ngập trong tim, hắn nghiến răng, hận cậu thấu xương. Nếu như người này có thể ngoài lạnh trong cũng lạnh, nếu như người này có thể giấu lòng tốt của mình kỹ hơn thì hắn đâu đến nỗi phải chịu sự giày vò vô nghĩa này?
Biết rõ là không thể có được nhưng vẫn mong cầu xa vời, biết rõ là con đường không lối thoát nhưng vẫn không nhịn được mà ôm ấp hy vọng.
Hắn hy vọng Quý Miên sẽ mở lời giữ mình ở lại.
Nhưng chờ nửa phút lại chỉ chờ được cái nhíu mày của người ấy.
Trái tim Dụ Sấm lập tức nguội lạnh, rồi như để trả thù mà cắn mạnh vào môi Quý Miên, động tác hơi thô bạo, dùng sức đè Quý Miên vào tường, không cho cậu cử động.
Đầu lưỡi Quý Miên bị hắn cắn đến tê dại hết cả, bị hôn đến mức không thở nổi, vất vả mãi cậu mới đẩy hắn ra được, vừa thở hổn hển vừa nói: “Hủy hợp đồng rồi còn hôn tôi làm gì?”
Dụ Sấm thoáng im lặng rồi hỏi ngược lại cậu: “Anh nghĩ sao?”
Ngón tay Quý Miên đột nhiên co lại, bấu chặt vào bức tường phía sau.
Dụ Sấm cười khẽ một tiếng: “Anh thực sự không hiểu tôi có ý gì à?”
Nhịp tim đập nhanh điên cuồng nhừng Quý Miên chỉ lạnh lùng quay mặt đi, không nói một lời.
Dụ Sấm gục đầu xuống, không nói tiếp nữa. Hắn biết Quý Miên hiểu hết, chỉ là cậu chọn giả câm giả điếc thôi. Bùi Thanh đã trở về rồi, cần gì phải chọn một kẻ thay thế cơ chứ?