Edit: Lune
Quý Miên ủ rũ dựa vào lưng ghế một lúc, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, thấy Chu Kỷ ở đối diện cứ cong khóe miệng mãi bèn hỏi: “Nay có chuyện gì vui à?”
Chu Kỷ ngẩn ra, sau đó cười nói: “Nhìn ra à?”
Quý Miên gật đầu.
Tiết Tông Quang bên cạnh Chu Kỷ cũng gật đầu theo: “Vừa vào đã nhìn ra rồi, mặt cậu trông như sắp bay lên trời luôn rồi kìa.”
“Đâu có phóng đại vậy?” Chu Kỷ lắc đầu: “Minh Thịnh có ý định phát triển ở Ninh Thành, muốn hợp tác với nhà họ Chu.”
“Minh Thịnh à?” Tiết Tông Quang hơi bất ngờ.
Minh Thịnh là một công ty phần mềm mới nổi vài năm gần đây, chỉ trong năm sáu năm đã tạo dựng được danh tiếng trong ngành.
“Ừ, tôi còn tưởng họ sẽ tìm Bùi Thanh trước chứ.”
Dù sao thì Vân Trì hiện giờ xét về cả thực lực lẫn danh tiếng đều vượt trội hơn so với nhà họ Chu.
“À phải rồi, tin Bùi Thanh sắp đính hôn…” Chu Kỷ dò hỏi: “Kỷ Phàm, cậu biết rồi phải không?”
Quý Miên mím môi, cầm ly rượu ngồi thẳng dậy, im lặng không nói.
Tháng trước, Bùi Thanh và Du Vân Khuê đã tuyên bố đính hôn, chậm nhất là nửa cuối năm nay sẽ tổ chức hôn lễ. Hai người quen biết nhau hơn mười năm, cuối cùng cũng đi đến được bước này.
【Điểm si tình + 20, người đóng góp: Chu Kỷ.】
【Điểm si tình + 15, người đóng góp: Tiết Tông Quang.】
Cậu không nói gì, hai người đối diện đều cho là cậu đang buồn. Thích bao nhiêu năm như vậy, giờ nghe tin người ta sắp kết hôn sao mà không buồn cho được?
Chu Kỷ an ủi: “Bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng nên buông bỏ đi thôi.”
Những năm trước, anh từng nghĩ sở dĩ Quý Miên nhớ mãi không quên được Bùi Thanh là do cậu tự phủ bộ lọc hoài niệm lên ký ức về người ta. Nhưng giờ đã qua bao lâu rồi?
Huống chi lúc Bùi Thanh xử lý nhà họ Bùi lúc trước có nương tay tí gì với nhà họ Kỷ đâu… Suýt nữa bị Bùi Thanh làm cho phá sản, vậy mà Quý Miên chưa từng nói xấu anh ta nửa lời.
Giờ Quý Miên cũng đã hai mươi chín rồi, bên cạnh lại chẳng có ai bầu bạn. Người duy nhất từng có quan hệ thân mật với cậu lại là tên thay thế nhiều năm trước.
【Điểm si tình + 30, người đóng góp: Chu Kỷ.】
Ánh mắt Chu Kỷ lướt xuống, thấy cái gì đó thì cười nói: “Sao bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn đeo cái này vậy? Hiếm khi nào thấy cậu thích một cái đồng hồ như vậy nha.”
Trên cổ tay Quý Miên, một chiếc đồng hồ màu lam lộ ra từ tay áo.
“Tôi tưởng cậu bán hết đồng hồ đi rồi?” Tiết Tông Quang cũng khá kinh ngạc: “Thế mà cái này vẫn còn giữ…”
“Đồ rẻ tiền.” Quý Miên kéo tay áo xuống, nói: “Bán ra cũng chẳng được mấy đồng nên giữ lại đeo thôi.”
“Đồ của cậu Kỷ làm gì có thứ gì rẻ tiền?” Chu Kỷ cười lắc đầu: “Gần đây thấy công ty làm ăn cũng thuận lợi lắm mà, cậu không định sắm cho mình một cái mới à?”
“Để xem đã.” Nhà cửa còn chưa mua lại, đâu có rảnh mà mua đồng hồ?
Quý Miên giờ đang ở trong một căn hộ cao cấp phổ thông rộng chưa đến ba trăm mét vuông, mua ngay gần công ty.
Mình cậu ở thì thoải mái, nhưng còn mấy người giúp việc với Lý Tùng bị Kỷ Hải sa thải lúc trước nữa. Nhất là Lý Tùng đã nhiều lần ngỏ ý muốn quay lại làm việc với cậu rồi.
Đợi đến khi tình hình tài chính dư dả hơn, cậu dự định sẽ xem xét liệu có thể mua lại căn nhà trước đây đã bị Kỷ Hải bán đi hay không. So với việc mua nhà mới thì cậu hoài niệm chốn cũ hơn.
Chu Kỷ không hỏi thêm nữa.
Những món đồ mà Quý Miên bán đi lúc trước đều là những thứ cậu từng yêu thích, trong đó có không ít đồ cổ quý hiếm, có tiền cũng không mua được. Đồng hồ bây giờ trên thị trường dù có đắt đỏ đến đâu thì cũng chỉ là những mẫu mã mới ra mắt, nhiều kiểu dáng kỳ quái, đương nhiên không thể lọt vào mắt xanh của cậu.
Từ khi nhà họ Kỷ gặp chuyện, ba người hiếm khi tụ tập với nhau, hôm nay ai nấy cũng về hơi muộn. Tiết Tông Quang với Quý Miên tiện đường nên đưa anh về cùng luôn.
Mấy người họ chia tay nhau, ai về nhà nấy. Chu Kỷ quay đầu lại, nhìn bóng lưng hai người đã đi xa, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Đời này có thể kết giao được với hai người bạn tốt như vậy, quả thực rất may mắn.
Anh dời mắt.
Mấy tuần sau, Minh Thịnh đến Ninh Thành để đàm phán hợp tác. Chu Kỷ đã đến phòng họp sớm để chờ người của Minh Thịnh, thể hiện thành ý.
Tiếng bước chân lộp cộp từ xa vọng lại, ngày càng gần, ước chừng khoảng mười mấy người, một phần là người công ty đi đón, phần còn lại là người của Minh Thịnh.
Cửa phòng họp được mở ra, có một người đi trước mở cửa dẫn đường. “Giám đốc Dụ…”