Edit: Lune
Đợi Lạc Dã lên tầng rồi, nam sinh bên cạnh mới lên tiếng: “Cậu thân thiện với con nhà người ta tí đi.”
Một người khác cũng nói: “Đúng đấy, ngày trước ở cùng Hạng Thần, cậu dịu dàng lắm còn gì?”
Quý Miên liếc xung quanh một lượt, xác nhận Lạc Dã không còn ở đây mới dám nói lời khó nghe: “Hạng Thần là em ruột tớ, sao mà so với đứa nhà quê kia được?”
Vương Dương lộ vẻ mặt thấu hiểu tất cả: Có gan thì cậu nói trước mặt người ta xem?
Tớ thấy cậu cũng quan tâm đứa nhà quê kia lắm đấy!
“Thôi được rồi, mau chuyển lại kênh kia đi.”
Lúc này Quý Miên mới bấm điều khiển.
Chuyển về bộ phim lúc trước, nam nữ chính đang mỉm cười nhìn nhau dưới ánh hoàng hôn, cưỡi ngựa đi xa.
…
Tối hôm đó, Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư không về.
Hơn tám giờ, Quý Miên nhận được điện thoại của Hạng Ngạn Minh.
Đến thế giới này được bốn năm năm rồi nên Quý Miên cũng hiểu rõ tính nết của cha ruột nguyên chủ, vừa thấy là đoán ngay ông gọi về kiểm tra.
Sau khi bắt máy, quả nhiên câu đầu tiên của Hạng Ngạn Minh là: “Hôm nay con dẫn Tiểu Dã đi những đâu chơi?”
Quý Miên thuận miệng nói dối: “Công viên giải trí.”
“Chơi gì?”
“Thì chơi gì nữa bố?” Mặt Quý Miên tỉnh bơ: “Thì cũng chỉ có mấy trò chơi đó thôi.”
Hạng Ngạn Minh: “Con đưa điện thoại cho Tiểu Dã đi.”
“… Nó đang trong phòng, khéo ngủ rồi cũng nên.”
“Mới tám rưỡi chưa ngủ đâu, con sang gọi em đi.”
Quý Miên đành phải đi gõ cửa phòng bên cạnh.
“Lạc Dã, mở cửa.”
Một lúc sau, cửa phòng mở ra từ bên trong, Lạc Dã mặc đồ ngủ ló nửa người ra, ngẩng đầu nhìn anh, khe cửa chỉ để hở đúng mười cm.
Ý thức cảnh giác cũng khá mạnh.
Nhưng Quý Miên vẫn chui lọt qua cái khe cửa mười cm kia.
Lạc Dã: “…”
“Nó đây ạ.” Quý Miên nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
Anh không đưa điện thoại cho Lạc Dã mà bật loa ngoài rồi để giữa hai người để còn nghe lén.
Giọng Hạng Ngạn Minh vang lên trong phòng ngủ, nghe dịu dàng khác hẳn: “Anh trai nói hôm nay dẫn con đi công viên chơi à?”
Lạc Dã liếc Quý Miên một cái, sau khi bắt được ánh mắt đe dọa của người kia thì chậm rãi trả lời: “Vâng ạ.”
“Chơi những gì?”
“Chơi…” Lạc Dã lại nhìn về phía Quý Miên.
Quý Miên đọc khẩu hình cho cậu.
“Vòng quay ngựa gỗ, còn có…” Lạc Dã nhìn khẩu hình của Quý Miên, hơi nghiêng đầu: “Đu… đua mô tô.”
“…”
Quý Miên hít sâu một hơi.
Sau vài giây im lặng.
Từ điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa của Hạng Ngạn Minh: “Con đưa điện thoại cho anh con đi.”
Quý Miên tắt loa ngoài, chết lặng đưa điện thoại lên tai, tiện thể cho nhỏ âm lượng tránh để Lạc Dã nghe thấy mấy lời thô tục.
Quả nhiên bị bên kia mắng một trận te tua.
Mắng xong, giọng nghiến răng nghiến lợi của Hạng Ngạn Minh truyền tới: “Đợi bố về xử lý con.”
Quý Miên cúp máy, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Lạc Dã: “Đu quay chứ đồ ngốc!”
“Chưa đi công viên chơi bao giờ à?”
Lạc Dã nghiêm túc lắc đầu.
Quý Miên đột nhiên thấy xót xa, suýt không giữ nổi vẻ mặt gắt gỏng nữa.
Trẻ con mà chưa đi công viên chơi bao giờ…
Hệ thống:【…】
Hàng mi dài mảnh của Lạc Dã khẽ rủ xuống.
Cậu từng đi công viên giải trí một lần rồi, chẳng qua thấy không có gì hay ho cả nên sau này không theo mẹ đi nữa.
Tất nhiên là cậu biết đu quay.