Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 91
Edit: Lune
“…”
Lạc Dã lật trang đáp án cuối cùng ra, hai mắt cậu trợn tròn, thế mà là C thật.
“…” Tay nắm cái bút chặt hơn, qua mấy giây rồi mà cậu vẫn chưa hoàn hồn.
Tâm thế của Lạc Dã luôn bình thản, ngay cả khi bị cướp mất chai sữa thì cậu vẫn có thể ứng xử bình tĩnh được, mọi khi bị Quý Miên phớt lờ, thậm chí là mỉa mai thì trong lòng cũng chẳng có tí gợn sóng nào.
Lúc trước nghe Quý Miên gọi mình là “đồ ngốc”, Lạc Dã đều giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng bây giờ làm bài sai rồi bị người ta chỉ ra, cậu nghe thấy câu mỉa mai kia mà không sao phớt lờ đi nổi.
Cho dù Quý Miên lớn hơn cậu rất nhiều, cho dù ông anh trai mặt dày vô sỉ của cậu đã lên cấp 3, trình độ kiến thức vốn đã không cùng cấp bậc rồi, cậu vẫn… bị sốc vô cùng.
“Xem xong đáp án thì mau về đi.” Quý Miên hờ hững lên tiếng.
Lạc Dã xem xong đáp án đã hiểu ra cách làm rồi nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.
Cậu ngoảnh đầu sang nhìn quyển sách giáo khoa dưới tay Quý Miên, hỏi: “Anh buồn ngủ rồi à?”
Quý Miên khựng lại: “… Chưa.”
Sớm cũng phải mười một giờ anh mới nghỉ.
Lạc Dã mím môi, cậu lật sách về cái bài trước đó để xem bài tiếp theo, nói: “Em cũng chưa buồn ngủ.”
Miệng thì nói vậy nhưng trong mắt đã không còn sáng tỏ như trước nữa, rõ ràng là đã mệt rồi.
Nhìn khóe môi mím căng của Lạc Dã, Quý Miên tinh ý nắm bắt được điều gì đó mà chậm rãi chớp mắt.
Hình như, em trai anh khá là hiếu thắng.
Thấy sắp mười giờ rồi, Quý Miên khéo léo xoay cái bút mấy vòng giữa hai ngón tay, đoạn nói: “Vậy đi tắm trước đi, đừng để lúc nữa ngủ gật trong phòng anh.”
Lạc Dã do dự một hồi, cuối cùng cũng buông bút nhảy xuống ghế, về phòng mình tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân.
Chờ tắm xong rồi sấy khô tóc đã là mười rưỡi.
Cậu mặc đồ ngủ đi đến trước cửa phòng của Quý Miên, tay trái dụi mắt vì buồn ngủ, tay phải giơ lên vặn tay nắm cửa định vào nhưng lại không vặn được.
Cửa khóa trái từ bên trong.
Hành lang tầng hai không bật đèn, ánh sáng từ phòng ngủ của Quý Miên hắt ra qua khe cửa tạo thành một vệt sáng màu vàng cam nằm ngang giữa không gian tối đen bên ngoài. Rõ ràng người trong phòng vẫn chưa ngủ.
Lạc Dã thôi vặn tay nắm, gõ cửa hai lần rồi gọi vào bên trong: “Anh ơi?”
Không ai trả lời.
“…”
Lạc Dã thả tay xuống, đứng thẳng người lên, đôi mắt cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt.
Bị lừa rồi.
…
Lạc Dã không tìm được cơ hội để gỡ gạc lại.
Bởi vì tối hôm sau, ông anh trai mặt dày vô sỉ đã xách thẳng cặp sách vào phòng cậu học bài.
Học đến chín rưỡi thì xách cặp đi, sau đó về phòng đóng cửa tiếp tục học bài.
Lạc Dã ngay cả cơ hội bước chân vào phòng Quý Miên cũng chẳng có.
…
Sau một tuần học, Lạc Dã đã khá hòa nhập với các bạn trong lớp.
Tuy vẫn không thích nói chuyện nhưng cậu lại rất được thầy cô bạn bè yêu mến.
Lạc Dã thông minh học giỏi, thành ra việc cậu ít nói cũng trở thành biểu hiện của sự “ngoan ngoãn”, đã vậy dáng dấp còn ưa nhìn nên các bạn trong lớp ai cũng rất thích cậu.
Người duy nhất không ưa cậu là Phương Tử Hào. Bình thường Lạc Dã không chủ động gây sự bao giờ, nhưng mỗi lần phản đòn cậu luôn có bản lĩnh khiến người ta tức điên lên được.
Bởi thế, từ sau vụ xung đột hôm đầu khai giảng, mâu thuẫn giữa cậu với thằng bé mập mạp ngồi bàn trước chẳng những không dịu xuống mà ngày càng nghiêm trọng hơn.
Giờ ra chơi, Lạc Dã từ nhà vệ sinh về lớp, cô bé ngồi cùng bàn quay sang nhìn cậu với vẻ mặt ngập ngừng.
Đợi Lạc Dã ngồi xuống ghế, cô bé mới viết một mẩu giấy nhỏ rồi đẩy sang cho Lạc Dã.
[Phương Tử Hào bỏ sâu vào hộp bút của cậu đó.]
Người làm chuyện xấu lúc này đang cười trộm ở phía trước nên cô bé không dám mở miệng nhắc nhở trực tiếp.
Lạc Dã nhìn thoáng qua, sau đó viết lại vào mẩu giấy: [Cảm ơn nhé.]
[Cậu có thể mượn đồ dùng học tập của mình dùng nè.]
[Không cần đâu.]
Viết trả lời xong câu này, Lạc Dã mở hộp bút ra, quả nhiên thấy mấy con sâu béo núc ních đang nằm bên trong.
Cô bé trông thấy, lập tức kéo ghế cách xa cậu ra.
Lạc Dã cầm mấy con sâu bằng tay không, sau đó kéo cái gáy áo thun của Phương Tử Hào đang cúi đầu đắc ý ở bàn trước rồi ném mấy con sâu đang ngọ nguậy vào trong.