Edit: Lune
Đang nhìn nhân vật hoạt hình trên màn hình, Quý Miên bỗng cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình.
Vừa nghiêng đầu qua trái thì người lén lút nhìn anh đã quay mặt đi rồi.
Một lúc sau, Lạc Dã lên tầng cất nắm sô cô la mà Hạng Thần cho mình ban nãy.
Thấy cậu đi rồi, Hạng Thần mới xê dịch cái mông sang ngồi sát với Quý Miên —— vừa rồi có Lạc Dã ở đây nên nó ngại không làm vậy.
Nó đạp rơi đôi dép bông mà Quý Miên lấy cho xuống, tay chân cuộn lại thành quả cầu.
Trong nhà rất ấm áp, Hạng Thần xem chưa được bao lâu thì đã dựa vào cánh tay Quý Miên ngủ thiếp đi.
Ăn tối xong, bác Lâm cũng về rồi.
Tuyết rơi, đường trơn, Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư dặn Quý Miên trông nom hai em cẩn thận rồi quyết định ở lại căn nhà gần công ty luôn.
Gần tám giờ tối tuyết mới ngừng rơi, nhìn những nơi được ánh đèn đường chiếu rọi bên ngoài từ cửa sổ phòng khách thấy tuyết trắng xóa phủ khắp mặt đất. Tuyết rơi dày đặc từ trưa nên tới tối đã tích thành một lớp rất dày.
Hạng Thần ghé vào cửa sổ nhìn chốc lát rồi nói với Quý Miên: “Anh ơi, em muốn đắp người tuyết.”
“Không sợ lạnh à?”
“Không sợ! Em mặc quần áo dày mà.”
Hạng Thần không sợ lạnh nhưng Quý Miên lại sợ nó bị cảm lạnh.
“Anh à…” Hạng Thần đi tới trước mặt Quý Miên năn nỉ.
“… Tối đa nửa tiếng, đắp cái nhỏ thôi.”
“Vâng!”
Hạng Thần vui mừng nhảy tưng tưng trên ghế sô pha.
Quý Miên cười gọi nó: “Tiểu Thần.”
Nghe Quý Miên gọi mình, Hạng Thần dừng lại rồi nhào vào lòng anh.
“Thích anh Lạc Dã của em không?”
“Thích ạ, anh Lạc siêu đẹp trai.” Mới có tí tuổi mà Hạng Thần đã rất có phong độ mê cái đẹp rồi.
Nói xong, nó lập tức bổ sung một câu: “Nhưng anh vẫn đẹp trai nhất!”
Biết nịnh thật đấy.
Quý Miên nghĩ thầm, may mà không để nhóc con này trông thấy cái đầu đỏ rực mình nhuộm vào hè năm ngoái.
“Vậy em có muốn chơi cùng anh Lạc Dã không?”
Nghe vậy, Hạng Thần thoáng chần chờ, vì hôm nay Lạc Dã chỉ nói với nó có mấy câu thôi, nên nó không chắc anh Lạc có muốn chơi cùng mình hay không nữa.
Lưỡng lự một lúc, cuối cùng nó vẫn gật đầu: “Muốn ạ.”
Khóe miệng Quý Miên cong lên: “Muốn chơi với anh thì lên tầng gọi anh xuống được không?”
“Được ạ!” Quý Miên còn chưa nói thêm câu nào, Hạng Thần đã thả chân xuống, xỏ dép bông rồi chạy bình bịch lên cầu thang gọi người.
Hệ thống:【Tôi thấy cậu muốn chơi với nhân vật phản diện thì có…】Lại còn lợi dụng đứa bé bảy tuổi!
Quý Miên không phủ nhận.
Anh ngả lưng vào gối dựa ghế sô pha, để bàn tay lạnh buốt của mình ra sau gáy sưởi ấm.
Từ lần đầu tiên anh gặp Lạc Dã đến nay cũng đã gần nửa năm rồi.
Lạc Dã không như Hạng Thần hễ có cảm xúc gì là bộc lộ ra ngoài, gần như cả ngày Lạc Dã chẳng nói lời nào, tính cách cũng trầm.
Quý Miên nghĩ tới vết thương trên trán Lạc Dã lúc trước.
Bị người khác bắt nạt mà cũng không hó hé gì.
Nghĩ tới việc sau này mình sẽ trở thành người đẩy cuộc đời Lạc Dã tới bi kịch, Quý Miên không khỏi thấy đau lòng.
…
Hạng Thần quả thực rất giỏi làm nũng, chẳng biết nó dùng cách gì mà mấy phút sau đã kéo được Lạc Dã xuống.
Lạc Dã bị nó kéo tay tới phòng khách, vừa chạm phải ánh mắt Quý Miên là dời đi ngay.
Hạng Thần muốn khoe với Quý Miên: “Anh ơi, em gọi anh Lạc…”
“Đi đeo găng tay đi.” Quý Miên vội vàng ngắt lời nó.
“Ồ…”
Có hai đôi găng tay đang lẳng lặng nằm ở mép ghế sô pha.
Hạng Thần lấy một đôi đeo cho mình xong, đoạn nhìn tay Quý Miên rồi lại nhìn tay Lạc Dã bên cạnh mà thoáng bối rối không biết nên đưa đôi còn lại cho ai.
“Còn em nữa.” Ánh mắt Quý Miên hờ hững nhìn về phía Lạc Dã.
“…”
Lạc Dã im lặng đeo đôi còn lại.