Edit: Lune
Hạng Thần đi rồi, căn nhà rộng lớn bỗng trở nên trống trải.
Hôm nay bác Lâm nghỉ phép về nhà chuẩn bị đón Tết, mùng 5 Tết mới quay lại.
Mà mấy ngày trước Tết lại là thời điểm công ty bận rộn, Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư không khéo cũng đều đi công tác ngoài tỉnh.
Lạc Dã không thấy mình ít nói có vấn đề gì, nhưng khi cảm nhận được bầu không khí thay đổi rõ rệt trong phòng khách, cậu mới nhận ra mình so với Hạng Thần phải gọi là quá ư nhạt nhẽo.
Cậu và Quý Miên lại chiếm hai đầu ghế sô pha, hồi lâu chẳng ai lên tiếng.
Lạc Dã thình lình ho một tiếng.
Vài giây sau, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ đầu ghế sô pha bên kia.
“Bị cảm à?”
Lạc Dã ngẩng đầu nhìn Quý Miên, cậu suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “Không ạ.”
Đã lâu lắm rồi cậu không bị cảm.
…
Quý Miên một lời thành sấm.
Sáng hôm sau, Lạc Dã không xuống giường nổi.
Lạc Dã không có thói quen nằm ỳ, bình thường đi học cũng chỉ đặt một lần báo thức.
Ngày nghỉ thì đặt báo thức muộn hơn một tí, vào 7 giờ, song cũng chỉ đặt một lần.
Nhưng hôm nay chuông báo thức 7 giờ không đánh thức được cậu. Tới khi Lạc Dã mê man mở mắt ra thì kim giờ đã chỉ đến số mười.
Lạc Dã thấy đầu mình đau nhức, nặng trịch.
Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, sau đó bắt đầu ho.
Bị cảm thật rồi.
—— Anh trai đúng là miệng quạ đen.
Lạc Dã trở người, cầm đồng hồ báo thức bên giường lên xem rồi đặt xuống.
Lạc Dã sờ trán mình, không thấy sốt. Sau đó cậu mới gượng bò dậy đi đánh răng rửa mặt.
Khi cậu bước ra khỏi phòng, Quý Miên cũng vừa đúng lúc ra khỏi phòng vẽ. Quý Miên ở trong đó hơn hai tiếng rồi, anh tưởng Lạc Dã hiếm khi ngủ nướng nên không nghĩ đến phương diện khác.
Lạc Dã bị cảm nhưng không sốt, trông sắc mặt cũng chẳng thấy có điểm gì khác lạ.
Hai người không ai chào hỏi ai, Lạc Dã chậm rãi dời mắt, xuống tầng ăn sáng.
Bác Lâm không có ở đây nên bữa sáng phải tự làm. Chuyện này không hề khó với Lạc Dã, hồi trước lúc ở cùng Lạc Chỉ Thư trong căn hộ đi thuê, cậu cũng thường xuyên nấu nướng cho hai người.
Cậu lấy một quả trứng gà từ tủ lạnh, mang vào bếp định làm trứng ốp la cho mình.
Lạc Dã đi vào bếp, mở vung đậy chảo ra.
Bên trong có sẵn một quả trứng ốp la cùng với hai miếng thịt ba chỉ muối xông khói, chỉ có điều hơi quá lửa một tí.
Lạc Dã lại nhìn chỗ khác, trên thớt còn một lát bánh mì, trong chõ có hai viên xíu mại.
Cậu sờ cái chõ, nước bên dưới đã nguội ngắt nhưng xíu mại vẫn còn ấm.
Đồ ăn bày la liệt, trông có vẻ như không phải người làm ra chúng cố ý để lại cho cậu.
Lạc Dã ở trong bếp ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn bỏ quả trứng gà sống trong tay vào lại tủ lạnh.
Lát bánh mì được cắt ra làm đôi.
Lạc Dã ráp mấy thứ trong chảo với bánh mì trên thớt lại với nhau, quá trình chẳng khác nào một trò chơi trí tuệ đơn giản.
Vừa mới cắn một miếng sandwich mình tự chế một nửa thì lưỡi tức khắc cứng đờ, cậu cúi đầu nhìn chỗ mình cắn mà im lặng hồi lâu.
Anh à, mặn quá.
Bị cảm làm cậu không muốn ăn cho lắm, nhưng Lạc Dã vẫn ăn hết cùng cả hai viên xíu mại còn lại, cuối cùng còn rửa hết xoong nồi.
Có đồ lót dạ, cậu tìm hai viên thuốc cảm trong tủ thuốc ở phòng khách, uống với nước ấm rồi về phòng chui vào chăn.
Cậu đoán mình bị cảm lạnh, đổ mồ hôi một chút sẽ khỏi.
Lạc Dã rất am hiểm trong việc tự chăm sóc bản thân.
Bữa trưa với bữa tối, Quý Miên không hề gọi Lạc Dã xuống.
Lạc Dã đói thì tự đi xuống rồi nhặt nhạnh mấy đồ ăn lẻ tẻ trong bếp.
Bên này còn một bát cơm, bên kia để một đĩa rau, trên bàn ăn lại bày thêm ít sữa với đĩa thịt bò, ghép lại với nhau thì chính là tỷ lệ vàng trong chế độ ăn uống cân bằng rồi.
Chỗ này một tí, chỗ kia một tí, chẳng thẳng thắn tí nào.
Lúc ăn tối, vị giác của Lạc Dã đã mất hơn nửa rồi, nhưng cậu vẫn có thể nếm ra tay nghề của Quý Miên đúng là chẳng ra sao cả.
Rửa xong bát đũa, cậu lại ra phòng khách uống thuốc lần nữa.
Uống xong thì ngồi xuống sô pha, cậu sờ trán mình, lòng hơi chùng xuống.
Sốt rồi.
Virus luôn bắt đầu hoành hành vào buổi tối, rõ ràng buổi trưa đã có dấu hiệu thuyên giảm rồi, vậy mà vừa tối cái là ngóc đầu trở lại.
Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối rồi.
Vẻ mặt Lạc Dã mê man, trong đầu cậu nghĩ có lẽ uống thuốc xong rồi ngủ một giấc là sẽ khỏi, nhưng cũng lo là đến nửa đêm sẽ cảm nặng hơn.