Edit: Lune
Chẳng bao lâu sau, có lẽ vì tư thế để tay không được thoải mái nên Lạc Dã nhấc cánh tay lên rồi vòng ra sau gáy Quý Miên, có điều vẫn không ngẩng mặt lên.
Cổ Quý Miên áp sát vào mái tóc mềm mại của Lạc Dã, cảm nhận được sự thân cận hiếm có của nhóc con, Quý Miên hạnh phúc đến nỗi nổi bong bóng.
Một tiếng sau, kết quả các mục xét nghiệm gần như đã có đủ.
Quý Miên bế Lạc Dã đứng dậy, chuẩn bị đi lấy kết quả.
“Anh ơi, em tự đi được rồi.” Tay Lạc Dã quàng qua cổ anh buông lỏng ra.
Lúc này Quý Miên mới thả người xuống, sau đó đứng thẳng lên.
Sau khi cầm kết quả xét nghiệm quay lại phòng khám, bác sĩ kết luận là nhiễm khuẩn mycoplasma, kê đơn thuốc xong thì bảo Quý Miên đưa Lạc Dã đi truyền dịch.
Tuy không viêm phổi nhưng cũng phải khó chịu mất một thời gian.
Lạc Dã ngủ thiếp đi trong khi truyền dịch, Quý Miên thì không dám ngủ, bèn nói chuyện câu được câu không với hệ thống ở trong đầu, thức những mấy tiếng đồng hồ.
Đêm đó tất bật đến tận hai giờ sáng mới về nhà, may mà lúc về tình trạng của Lạc Dã đã khá hơn rất nhiều.
Đến sáng, Quý Miên gọi điện báo cho Hạng Ngạn Minh biết, Lạc Chỉ Thư không yên tâm nên đã bắt máy bay về ngay trong tối, công việc chăm sóc Lạc Dã những ngày sau đó cũng do bà đảm nhận.
Lạc Dã truyền dịch suốt ba ngày, sau khi hết sốt thì ho gần một tuần, qua mùng 5 Tết mới khỏi hẳn.
Sau Tết, Quý Miên thực hiện lời hứa đến chỗ Lương Minh Huyên, ở chơi với Hạng Thần ba ngày. Sau đó là khai giảng rồi tiếp tục cuộc sống học hành ngày qua ngày.
Sự thay đổi duy nhất là hình như Lạc Dã không còn “sợ” anh như trước nữa. Mặc dù vẫn không chủ động tới gần Quý Miên nhưng cũng không còn tránh né như trước.
Tuy hai người không hòa thuận nhưng quan hệ cũng không đến nỗi tệ, tóm lại là lúc nào cũng luôn duy trì một khoảng cách khá khó tả.
Nhưng trong mắt Lạc Chỉ Thư và Hạng Ngạn Minh thì khoảng cách khó tả này lại bị hiểu lầm thành quan hệ bất hòa.
Hai anh em sống chung với nhau cả năm trời rồi mà quan hệ vẫn không tiến triển chút nào, khiến hai vợ chồng thường xuyên lo lắng cho hai đứa.
Thời gian trôi qua, họ nhận ra dù có nghĩ cách nào cũng chỉ tốn công vô ích. Thấy Quý Miên và Lạc Dã hàng ngày không xảy ra mâu thuẫn gì nên đành từ bỏ ý định bắt hai đứa phải cư xử như anh em bình thường, mặc kệ bọn chúng vậy.
Hơn một năm sau, Lạc Dã kết thúc kỳ thi lên cấp hai, chính thức bước vào giai đoạn trung học.
Thứ hạng của cậu thuộc top đầu toàn thành phố, gần như có thể tùy ý chọn bất kỳ ngôi trường danh tiếng nào ở tỉnh, thế nhưng cuối cùng Lạc Dã vẫn chọn trường trung học trực thuộc gần nhà nhất.
Trường trung học trực thuộc tuy không phải trường trung học tốt nhất tỉnh, nhưng cũng nằm trong số các ngôi trường danh tiếng với đội ngũ giáo viên hùng hậu.
Nghỉ hè năm nay vẫn như mọi kỳ nghỉ đông và hè lúc trước, Hạng Thần đến ở nhà họ Hạng hai tuần. Giờ đã thân thiết với Lạc Dã hơn nhiều rồi nên nó háo hức và nhiệt tình với Lạc Dã lắm luôn.
Hạng Ngạn Minh thường than thở với Lạc Chỉ Thư rằng, thời gian Hạng Thần ở đây mỗi năm không quá một tháng, ấy thế mà quan hệ với Lạc Dã thậm chí còn tốt hơn cả “Hạng Niệm”.
Quý Miên cũng nghĩ như vậy, trông Hạng Thần có vẻ thích Lạc Dã hơn hẳn người anh trai đã sống cùng mấy năm như mình.
Trước khi tiễn Hạng Thần, anh vẫn hôn lên má Hạng Thần như mọi khi.
Hạng Thần không nỡ xa anh trai nhưng không khóc như trước nữa. Rồi nó liếc Lạc Dã, đôi mắt đen lúng liếng ẩn giấu vẻ tinh quái, sau đó bỗng chạy về phía Lạc Dã.
Lạc Dã rùng mình, biết thằng nhóc này lại định bắt chước anh nó hôn hít chia tay gì đây mà, thế là lập tức lùi lại như lâm đại địch.
Bị Hạng Thần rượt đuổi mấy vòng, lúc đang lùi lại, Lạc Dã không để ý nên đụng trúng Quý Miên, lưng cậu va vào ngực anh, bước chân loạng choạng suýt ngã ngửa ra sau.
Quý Miên đưa tay đỡ sau eo Lạc Dã, giúp cậu đứng vững lại.
Hạng Thần vẫn chưa chịu tha cho Lạc Dã, thấy sắp nhào tới rồi thì lao nhanh đến. Lạc Dã hết đường lùi, thế là bèn đánh liều xoay người lại giấu mặt vào trong ngực Quý Miên.
Bất ngờ bị ôm lấy, Quý Miên ngớ người luôn.
Anh giơ một tay ra giữ cái đầu đang lao tới của Hạng Thần, nói: “Đừng trêu người ta.”
Thực ra anh cũng không biết hai cái đứa này đang làm cái gì, chỉ tưởng trẻ con chơi đùa đuổi bắt với nhau thôi.
“Ò…” Hạng Thần ngoan ngoãn dừng bước, không tiến lên nữa.
Năm ngoái nó đã biết Lạc Dã không thích bị hôn rồi nên thích trêu lắm. Anh Lạc Dã lạ ghê, sao hôn có một cái mà cũng sợ vậy?
Sau khi ngồi vào trong xe, nó hạ cửa xe xuống, chào tạm biệt hai người.
Bấy giờ Lạc Dã mới ngẩng đầu lên, không ôm dính Quý Miên nữa, hồi lâu không lên tiếng.
Quý Miên chỉ nghĩ rằng Lạc Dã không muốn bị mình ôm nên vội vàng buông ra.
…
Khối cấp hai và khối cấp ba chẳng những cùng khuôn viên mà còn cùng một khu nữa, nên từ khi Lạc Dã bắt đầu vào lớp 7, cậu đã hoàn toàn đi chung đường với Quý Miên.