Site icon TruyenVnFull

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 97

Edit: Lune

Về đến nhà đã là 9 giờ tối. Hồi trước Quý Miên vào phòng Lạc Dã học thường cũng chỉ 9 giờ là về phòng mình, thế nên giờ không cần qua đó nữa.

Tắm xong, Lạc Dã ngồi vào bàn học nửa tiếng, 10 giờ thì đứng dậy cầm cốc nước ra khỏi phòng.

Lúc đi qua phòng bên cạnh, cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, xác nhận khe cửa bên dưới vẫn còn ánh sáng hắt ra mới xuống tầng lấy nước, chuẩn bị đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Dã mang cặp sách xuống tầng ăn sáng.

Không lâu sau, Quý Miên cũng đi xuống, ngồi đối diện cậu.

Cùng lúc anh ngồi xuống, Lạc Dã đang cắn bánh mì ngước mắt lên, tầm mắt lập tức khóa chặt lấy người đối diện.

Cậu đã làm động tác này quá nhiều lần, nó gần như đã thành phản xạ có điều kiện rồi.

Chẳng nhớ từ ngày nào nữa, có lẽ là không lâu sau cái hôm cậu khỏi bệnh vào một năm trước, Lạc Dã bắt đầu có thói quen quan sát Quý Miên.

Ban đầu chỉ là vì tò mò: Tại sao lời nói và hành vi của người này lại khác nhau tới vậy?

Lạc Dã muốn biết nguyên nhân.

Quan sát biểu cảm nhỏ trên mặt người khác không phải chuyện dễ dàng, nhưng nếu đối tượng quan sát là cùng một người thì lâu dần kiểu gì cũng sẽ nắm bắt được một vài quy luật.

Con ngươi hơi chếch khi nói dối, tần suất lông mi lay động khi nói trái với lòng, khóe môi mím căng lúc căng thẳng… Đương nhiên là không phải lúc nào mấy quy luật này cũng hiệu quả, nhiều khi cũng có những tình huống khó hiểu hoặc đoán sai.

Giống như làm bài tập vậy, ban đầu hay hiểu sai và làm sai. Nhưng sau một thời gian luyện tập và so đáp án, điểm số kiểu gì cũng sẽ dần khá lên.

Cuối cùng đến một ngày, chỉ cần nhìn đề bài, chưa cần suy luận quá trình cũng đã có thể tìm ra lời giải rồi.

Quá trình này với Lạc Dã không khác gì một trò chơi cả, chẳng qua nó thú vị hơn những trò chơi mà đám trẻ con chơi nhiều.

Cậu chơi gần hai năm rồi, tạm thời vẫn chưa thấy chán.

Quý Miên đưa tay cầm lấy chai sữa để giữa bàn, vừa ngước mắt lên thì đối diện ngay với ánh mắt Lạc Dã nhìn sang. Có điều người kia lại chậm rãi cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa.

Quý Miên thoáng khựng lại rồi chậm rãi xé miếng niêm phong trên miệng chai thủy tinh, lòng lấy làm lạ.

—— Đã nhiều lần lắm rồi.

Đôi khi là ở bàn ăn, đôi khi là đang ngồi học cùng nhau ở bàn học trong phòng Lạc Dã, đôi khi lại là đang đi trên đường… Chỉ cần hai người ở gần nhau, bất cứ khi nào Quý Miên ngẩng đầu lên hay nghiêng đầu là sẽ đối diện ngay với ánh nhìn chằm chằm của Lạc Dã.

Cái nhìn kia rất kỳ lạ, mỗi lần Quý Miên đối diện với nó đều nổi hết cả da gà, không phải vì rùng rợn mà vì anh cảm thấy ánh mắt đó giống như con dao giải phẫu đang mổ xẻ anh ra từng mảnh nhỏ để phân tích vậy.

Tuy em trai anh rất đáng yêu nhưng cứ làm thế thì vẫn đáng sợ lắm.

Tại ghét mình nên mới dùng ánh mắt để trút giận hả?

Anh mở nắp chai, lòng không yên mà uống một ngụm.

Thứ Sáu này Quý Miên nhận được tin nhắn từ Lạc Chỉ Thư trong khi đang học.

【Dì Lạc】: Tiểu Niệm à, ngày mai nhà mình mất điện. Dì với bố con không ở nhà, con tự chăm sóc mình nhé.

【Dì Lạc】: Con nhắc cả Tiểu Dã giúp dì nhé [Mỉm cười]

Dưới tin nhắn là ảnh chụp màn hình thông báo mất điện.

Khu vực nhà họ sẽ mất điện từ 7 giờ tối thứ Bảy cho đến sáng Chủ Nhật mới có lại.

Quý Miên nhắn lại một chữ “Vâng” khá lạnh lùng, sau đó cất điện thoại tiếp tục nghe giảng.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, anh ra khỏi lớp đi xuống tầng.

Lạc Dã vẫn như thường lệ đứng chờ anh dưới tầng trước vài phút.

Quý Miên hờ hững đi ngang qua.

“7 giờ tối mai nhà mình mất điện.” Anh nói.

Lạc Dã gật đầu: “Vâng.”

Quý Miên nghiêng đầu, hé miệng: “Nhớ…”

Lạc Dã chờ mãi mà chẳng nghe thấy Quý Miên nói tiếp khúc sau “nhớ” bèn ngẩng đầu lên, cậu quan sát vẻ mặt của Quý Miên vài giây rồi tiếp lời: “Tắm sớm?”

“…” Quý Miên đang nghĩ xem nên nhắc nhở Lạc Dã tắm sớm thế nào thì nghẹn họng.

Đừng bảo là em trai anh đọc được suy nghĩ của người khác đấy nhé?

Hệ thống đưa ra đáp án:【Không có đâu.】

Thấy Quý Miên lộ vẻ mặt kinh ngạc vì bị đoán trúng suy nghĩ, khóe miệng Lạc Dã hơi nhếch lên, lòng đầy cảm giác thành tựu khôn tả.

Đây là phần thưởng qua ải.

Exit mobile version