Edit: Lune
Người phụ nữ dẫn Quản Bằng rời đi.
Tay Quý Miên vẫn để trên đầu Lạc Dã: “Lâm Ban, thế chắc Tiểu Dã nhà em không có chuyện gì nữa phải không?”
Lạc Dã nghe Quý Miên gọi mình như vậy, lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh.
“Không không không! Thằng nhóc này vốn không phạm lỗi gì, cũng không ra tay đánh nhau.” Lâm Ban vội vàng xua tay: “Lúc đầu thầy cũng bảo không liên quan gì đến em ấy, chỉ gọi mỗi Hồ Lập. Nhưng Lạc Dã khăng khăng nói là có liên quan đến mình nên mới kéo vào ấy chứ. Chắc là do thân với Hồ Lập…”
Quý Miên nghe mà thấy ghen tị: Em trai mình tốt với bạn bè thế cơ…
Làm anh trai Lạc Dã mấy năm rồi mà hình như anh còn chưa từng được nhận đãi ngộ như thế đâu. Quý Miên nghĩ mà thấy chua lè, nhìn Hồ Lập mấy lần liền.
Hồ Lập lập tức đứng thẳng người.
—— Đại ca nhìn em kìa!
“Lạc Dã, về lớp đi. Hạng Niệm, em cũng vậy, giai đoạn này đang căng thẳng, mau về ôn thi đi.”
“Vâng.”
Quý Miên dẫn người ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa thì dừng lại.
“Chỉ giỏi gây rắc rối cho người khác.” Vừa ra khỏi cửa văn phòng, Quý Miên như gỡ bỏ lớp mặt nạ hoàn mỹ giả tạo mà tỏ ra lạnh băng.
Hồ Lập theo sau hai người, nghe thế suýt thì ngã.
Ủa ủa ủa, đại ca ngầu bá cháy bọ chét vừa nãy của cậu ta đâu rồi?
Lạc Dã im lặng một lúc, cúi đầu nói: “Em xin lỗi anh.”
“Đại ca! Là lỗi của em, Lạc Dã không làm gì sai hết!” Hồ Lập bối rối giải thích: “Thật đó, cậu ấy mới là người bị hại kìa, anh nói thế làm người ta tủi thân lắm…”
Lời còn chưa dứt, nào ngờ “Lạc Dã tủi thân” lại đột nhiên ngước mắt nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo như muốn bảo cậu ta im mồm.
Cậu biết anh trai mình đang nghĩ gì.
Hồ Lập: “…”
Giờ Hồ Lập cảm thấy mình mới tủi thân nhất.
Cậu ta nhìn Quý Miên, thấy anh tuy hơi hung dữ nhưng vẫn đẹp trai như thường.
Thấy hai người không có ý định về lớp, Hồ Lập tủi thân đi mất.
Lạc Dã ngước mắt quan sát biểu cảm của Quý Miên, nhìn khóe miệng anh mím chặt, cả mắt cũng không nhìn mình thì thấy hơi bực bội: Quả nhiên bị Hồ Lập nói cho một tràng, người này lại bắt đầu thấy bất an rồi.
“Anh ơi.”
Quý Miên vẫn không nhìn cậu, anh bước về phía trước vài bước, giọng hơi cứng nhắc: “Ừ.”
Lạc Dã đành tìm cách dời sự chú ý: “Anh ơi, em thấy hơi đói.”
“Trưa không ăn cơm à?”
“Chưa ăn no.”