Site icon TruyenVnFull

Ngự Thuỷ Trầm Lưu – Thẩm Lục Vũ - Chương 5

“Bệ hạ, nữ tử này là ai vậy?”

 

Nghe câu ấy, Giang Chẩn cũng cười, mà lại là kiểu cười không có gì tốt lành. 

Hắn quay sang đám người kia, nửa đùa nửa thật đáp:

 

“Là dân nữ trẫm nhặt được trên đường. 

Nhìn thuận mắt, định đưa về cung.”

 

“Giang Chẩn! 

Chàng nói bậy cái gì đó? 

Ai là dân nữ?!”

 

Tiếng gào phẫn nộ của ta còn chưa dứt, đã bị tiếng huýt sáo trêu chọc của bốn tên thô lỗ kia áp đảo hoàn toàn. 

Giang Chẩn chẳng buồn giải thích, chỉ ôm ta càng chặt hơn, khóe môi cười đến rạng rỡ.

 

“Bệ hạ, ngài đăng cơ đã ba năm mà vẫn chưa lập phi tần, cũng chưa từng sủng hạnh nữ nhân nào. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage “Họa Âm Ký” để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Các đại thần trong triều đều đang lo ngài có nam sủng đấy ạ!”

 

Không rõ là tên nào trong bốn người nói ra câu ấy, cổ còn nghển lên hô to một cách vô cùng nghiêm túc. 

Vậy mà Giang Chẩn chẳng những không nổi giận, còn ngửa đầu cười to, cười đến run cả vai:

 

“Trẫm không ưa đám tiểu thư yểu điệu của Trường An. 

Trẫm chỉ thích người có gan có cốt khí! 

Nữ tử này rất hợp ý trẫm. 

Đưa về cung, để cho mấy lão già cổ hủ kia mở to mắt mà nhìn cho rõ!”

 

Nói xong, đám người đó liền phá lên cười như một lũ vô lại. 

Mặt ta đỏ bừng vì giận, vừa dùng tay đ.ấ.m thùm thụp vào cánh tay Giang Chẩn, vừa tức tối hét lên:

 

“Ai là dân nữ hả?! 

Ta đã nói rồi, ta không phải dân nữ! 

Ta là…”

 

Ba chữ “Hiền Vương phi” nghẹn lại nơi cổ họng, không sao thốt ra được.

 

Giang Chẩn cảm nhận được sự im bặt đột ngột của ta, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng áp mặt vào bên má ta, hơi thở phả lên da thịt khiến lòng ta run rẩy. 

Giọng hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, như một dòng suối ấm rót thẳng vào tim:

 

“Giờ nàng không còn là Hiền Vương phi nữa, cũng chẳng thể quay về làm nữ nhi Văn thị. 

Nhưng Thanh Giản, nàng còn có trẫm. 

Trẫm đã nói rồi, những ngày ấy đã qua. 

Giờ, trẫm nói thêm một câu: đời này, trẫm sẽ không để nàng rời khỏi trẫm nữa. 

Nàng đã nhẫn nhịn quá lâu. Trẫm cũng vậy.”

 

Ba năm trước, ta từng thề rằng cả đời này sẽ không nhỏ thêm một giọt lệ nào nữa.

Thế mà trong khoảnh khắc nghe Giang Chẩn thốt ra những lời ấy, đôi mắt vốn đã khô cạn của ta bỗng thấy cay xè, đau âm ỉ. 

Ta không kìm được, ngửa đầu lên, giọng nhẹ đến mức gần như tan vào gió:

 

“Giang Chẩn, đã lâu lắm rồi, ta mới lại thấy một bầu trời xanh như thế này.”

 

5.

Chiều hôm đó, cả thành Trường An đều xôn xao chuyện Hoàng thượng đưa một dân nữ về cung. 

Làn sóng bàn tán lan ra khắp ngõ phố, ngọn lửa hóng hớt của đám dân chúng cũng theo đó bùng cháy ngùn ngụt.

 

Thế nhưng, vừa đến tối, một tin tức còn động trời hơn liền nổ ra, lập tức cướp sạch toàn bộ sức nóng từ câu chuyện trước đó.

Tin chấn động ấy chính là — phủ Hiền vương bị đích thân Hữu Kim Ngô Vệ dẫn quân bao vây và thanh trừng.

 

Hôm nay vốn là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của Giang Liêm. 

Không rõ món quà mà ta và Giang Chẩn cùng nhau “kính tặng” hắn, liệu có khiến hắn “vui đến bất ngờ” không.

 

Vị Hiền Vương điện hạ này xưa nay vốn giỏi giao du, những dịp như sinh nhật thì nhất định phải mở tiệc linh đình, rộng rãi mời khách. 

Một là để kết giao thêm nhân mạch trong kinh thành, hai là dịp tốt để hắn khoe mẽ trước bàn dân thiên hạ.

 

Vậy nên vào giờ Ngọ, những nhân vật có chút danh tiếng trong thành Trường An gần như đều đã tề tựu ở phủ Hiền vương. 

Thậm chí ngay cả phụ thân của Tô Uyển Mị—đương kim Tể tướng đại nhân—cũng nể mặt hắn mà đích thân đến dự, gọi là thay mặt bậc trưởng bối chúc mừng sinh nhật.

 

Phụ thân ta, Văn Thắng, cũng có mặt trong buổi tiệc. 

Tuy Giang Liêm không mời ông, nhưng nghe đâu phụ thân ta mang theo một lễ vật cực kỳ quý giá, nên cũng không ai dám ngăn cản, đành miễn cưỡng cho vào.

 

Nói thật thì, thái độ này của Giang Liêm rõ ràng là có tật giật mình. 

Phụ thân ta đã nhập triều làm quan từ vài năm trước, hiện tại cũng là trọng thần một tay che trời, địa vị không kém gì Tô Tể tướng. 

Giang Liêm vẫn còn dám coi thường ông, chẳng lẽ sợ người khác biết phủ Hiền vương chỉ giỏi sản xuất nho chua?

 

Thôi kệ. 

Lúc đó trong phủ thật sự khách khứa như mây, khắp nơi toàn là nhân vật quyền quý khét tiếng thiên hạ, duy chỉ thiếu đúng một người: Hoàng thượng.

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, Giang Chẩn thật ra đã lặng lẽ tới nơi rồi.

Chỉ là… trời biết, đất biết, ta biết, ngươi biết—chỉ có Giang Liêm là không biết gì cả.

 

Trong tiệc trưa hôm đó, Giang Liêm liên tục mời rượu khắp bàn, đến khi rượu quá ba tuần, hắn bỗng ngẫu hứng cầm bút, viết ngay tại chỗ một bài phú mang tên 《Nhật Nguyệt Đồng Huy Phú》. 

Exit mobile version