Ứng phó người trong thôn xong, Cố Nam Sóc về đến nhà lại phát hiện ra Cố Nam Thư đang ngồi giữa phòng khách, sắc mặt Cố Nam Thư nghiêm lại, có chút âm trầm.
“Chị Hai về rồi à?”
“Em từ chức, chị có thể không về sao? Lần này về chị mới phát hiện ra, các em giấu chị nhiều chuyện như vậy. Chuyện Lâm Thục Tuệ trộm tiền trong nhà, chuyện em bị ốm sốt một ngày một đêm, đều giấu chị!”
Cố Nam Sóc cười lấy lòng: “Không phải đều đã qua rồi sao? Em đã khỏe rồi, tiền cũng lấy về rồi!”
“Được, hai chuyện này tạm thời chị không so đo với em. Còn chuyện từ chức thì sao? Cố Nam Sóc, em giỏi quá nhỉ? Muốn từ chức là từ chức, công việc tốt như vậy em còn không cần, em muốn làm gì hả?”
Cố Nam Sóc lập tức đau đầu: “Không phải từ chức, mà là tạm nghỉ! Chị Hai, không phải em cố ý giấu chị đâu, chỉ là em muốn đợi mình làm ra được chút thành tích mới nói cho chị biết, cho chị đỡ tức giận, không phải sao?”
“Em còn biết chị sẽ tức giận à?” Cố Nam Thư vỗ bàn một cái: “Biết chị sẽ giận, sao em còn làm vậy?”
Cố Nam Sóc bị dọa sợ, vội vàng bước tới đỡ chị gái: “Chị Hai, chị cẩn thận chút, đừng để đứa bé bị thương!”
Cố Nam Thư dừng lại, sắc mặt thay đổi, giống như bây giờ mới nhớ tới mình đang mang thai, cô lập tức ngồi lại ghế: “Nếu là ạm nghỉ, bây giờ em lập tức tới trường học nói với lãnh đạo, không nghỉ nữa quay về đi làm lại luôn!”
Cố Nam Sóc:……
Thấy hắn không đáp lời, Cố Nam Thư phóng qua ánh mắt hình viên đạn: “Không muốn à? Em muốn ra ngoài xông pha như vậy sao? Buôn bán dễ làm như vậy sao? Bây giờ có không ít người ra ngoài dốc sức kiếm tiền, mở hàng bày quán phát tài, nhưng cũng có không ít người thua lỗ. Hơn nữa, em đừng thấy buôn bán có thể kiếm được nhiều tiền mà lầm tưởng, cái nghề này có hôm nay không biết ngày mai, dù sao cũng không so được với công chức nhà nước. Nam Sóc, việc này không phải việc nhỏ, em phải nghĩ kỹ. Dù là tạm nghỉ cũng có kỳ hạn, hơn nữa khó tránh khỏi có biến số, không thỏa đáng.”
Cố Nam Huyền cũng khuyên bảo: “Anh Ba, chị Hai nói đúng. Hay là anh suy xét lại đi? Trước kia anh chưa từng nghĩ tới chuyện buôn bán, bây giờ làm vậy có phải vì nhà mình hay không?”
Lời này vừa nói ra, Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư đều sửng sốt.
Cố Nam Huyền nói tiếp: “Điều kiện nhà mình bây giờ không so được với trước kia, Anh Ba, nếu anh lo lắng không đủ chi tiêu trong nhà, em có thể đi làm, em đã mười bảy rồi, có khả năng làm được rất nhiều việc, em có thể…”