Trương Thủy Sinh mang vẻ mặt đưa đám, nói: “Còn hai tháng nữa là đến tết rồi, vốn dĩ đang nghĩ năm nay có thể tích cóp được một khoản tiền mang về nhà, bây giờ tình hình lại như vậy, tôi chỉ mong ông chủ có thể vay được tiền, trả tiền lương trước cho chúng tôi thôi, như thế chúng tôi cũng tiện tìm công việc khác.”
Lý Đại Dũng lắc đầu: “Sẽ không thảm như vậy đâu, cậu đừng lo lắng. Ông chủ là người tốt, ông ấy nói, dù có khó khăn cũng sẽ kết toán tiền lương cho chúng ta. Tôi nghe nói hình như có người đã liên lạc với ông chủ định mua lại xưởng rồi, cũng không biết ông chủ có bán hay không, xưởng giày này chính là tâm huyết của ông ấy.”
Cố Nam Sóc suy nghĩ một phen: “Người anh em, anh có thể chuyển lời giúp tôi tới ông chủ của các anh được không? Có lẽ tôi có biện pháp giúp ông ấy vượt qua cửa ải khó khăn này, nếu ông ấy bằng lòng, chúng tôi gặp mặt rồi nói chuyện.
Ông chủ xưởng giày Huy Hoàng họ Trần, là người mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, nhìn rất hòa ái, chỉ là ánh mắt nhìn Cố Nam Sóc chứa đầy cảnh giác. Cố Nam Sóc có thể hiểu được, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Vừa mới bị người ta chơi một vố tổn thất thảm trọng như vậy, đột nhiên có một người xa lạ xuất hiện nói có thể cứu vãn tình hình, muốn người ta không nghi ngờ cũng khó.
“Ông chủ Trần yên tâm, tôi không phải kẻ lừa đảo. Đương nhiên điểm này không phải tôi nói miệng là được. Hay là ông chủ Trần cứ nghe tôi nói trước, đợi tôi nói xong, ông lại xem tôi có đáng tin hay không, được chứ?”
Hắn lấy chứng minh nhân dân và chứng nhận giáo viên ra đưa cho đối phương.
“Tôi là sinh viên sư phạm tốt nghiệp trường đại học Lâm Xuyên, trước đây từng dạy học ở trường trung học huyện Nguyên Hoa. Nếu ông chủ Trần sợ giấy tờ là giả, có thể gọi điện thoại tới đại học Lâm Xuyên và trung học Nguyên Hoa điều tra.”
Ông chủ Trần nhìn giấy tờ chứng minh, âm thầm ghi nhớ số tư liệu. Tuy rằng ông ấy vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, nhưng thái độ đã khách sáo hơn không ít: “Mời ngồi.” Sau đó ông ấy quay đầu bảo Lý Đại Dũng đi pha cốc trà mang tới.