Chu Chính Bình đẩy một chiếc xe kéo về phía cô, nói:
“Cô gái, hàng của cháu đây, tất cả đều ở trên xe này.”
Đường Khê thấy chú Chu đến liền vội chạy tới phụ một tay.
Sau khi kiểm tra sơ qua số lượng, cô lập tức chuyển phần tiền còn lại cho ông.
“Cô gái, để chú giúp cháu chuyển vào trong. Một vạn hộp mì này chia thành mấy trăm thùng nhỏ, cháu làm sao mà khênh hết được.”
Vì bận rộn suốt từ sáng, Đường Khê mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng.
“Dạ, cảm ơn chú Chu ạ!”
Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng còi xe hơi.
Đường Khê chột dạ, thầm nghĩ chẳng lẽ vì xe tải chặn đường mà gây phiền phức cho người khác.
Cô vội chạy ra để xin lỗi, nhưng thấy chỉ là một chiếc xe van đơn giản. Trong xe chất đầy những thùng hàng, phía ngoài có ghi mờ mờ các chữ như: “cồn y tế,” “i-ốt”. Bên trong xe là một người đàn ông lạ mặt.
“Anh là…?”
“Cô là Đường Khê? Tôi là nhà cung cấp thuốc mà sáng nay cô đã gọi điện đặt hàng. Tôi giao đồ đến rồi đây.”