“À, cô nương có thể cho ta xin chịu nợ thêm chút cháo này được không? Cháo này vừa ngon lại chắc bụng. Mai chắc chắn ta sẽ mang vàng bạc đến trả!”
Đường Khê ngượng ngùng quay đầu lại, gật đầu cứng đờ. “Anh cứ lấy đi…”
Giờ đây, cô chỉ nghi ngờ một điều duy nhất: người thanh niên này là người sống.
Còn cô, có khi nào là… ma không?
“Đa tạ cô nương, tại hạ xin khắc ghi ân đức của cô nương ở trong lòng!” Giọng hắn trầm ấm vang lên đầy mạnh mẽ.
Hắn tự mở tủ lạnh, lấy ra cả một thùng cháo bát bảo. Sau đó, hắn đi thẳng về phía cửa sau, nơi đó là một con hẻm cụt. Thấy vậy, Đường Khê hoảng sợ hét lên.
“Đằng đó là ngõ cụt! Anh định đi đâu?”
Nói rồi cô vội chạy theo, nhưng khi đến nơi thì chỉ còn lại một bức tường trống.
Đầu óc Đường Khê rối như tơ vò. Chuyện gì đang xảy ra đây? Mình đang mơ sao?
Cô nhìn xuống chiếc vòng tay vàng trong tay mình. Thứ mùi thơm của kim loại quý này, cô không thể nào nhầm được.
Vậy, phải giải thích mọi thứ ra sao?