Sắc mặt cô lập tức trở nên lạnh tanh.
Cô nhìn gã đàn ông đang đạp lên sàn nhà mình với vẻ đầy khinh bỉ.
“Anh đến đây làm gì? Đây là nhà tôi, tôi không hoan nghênh anh. Mời anh đi cho!”
Người đến không ai khác chính là gã bạn trai cũ lăng nhăng của cô, Bạch Cẩn Niên.
“Tôi đến làm gì ư? Nếu không đến thì làm sao tôi biết được cô đang nuôi trai trong nhà? Cô đúng là không biết xấu hổ!”
Bạch Cẩn Niên nhìn thấy Cố Hành Chu đứng cạnh Đường Khê, lập tức giận đến mức muốn nổ tung.
Đường Khê cười mỉa mai nhìn anh ta: “Anh bị bệnh thì đi chữa đi. Chúng ta kết thúc rồi. Anh tìm cô bồ nhí của anh mà quấy rầy, đến đây làm gì?”
Cố Hành Chu nhìn gã đàn ông đột nhiên xông vào, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nghe câu nói của Đường Khê, lông mày hắn lập tức nhíu lại. Thì ra đây là một kẻ phụ bạc.
Bạch Cẩn Niên nghe thấy lời chế giễu của Đường Khê liền tiến lên vài bước, trong mắt đầy vẻ hối hận.