Chương 51
Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)
Trên thế gian này còn ai có thể được cái vị thái giám nổi tiếng tàn bạo này âu yếm gọi hai tiếng “Tiểu Cảnh”?
Mấy năm nay Kha Tiêu ẩn cư ở trong núi sâu, nhưng gã cũng không hoàn toàn cắt đứt với cuộc sống bên ngoài. Gã cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình, mỗi năm đều bỏ ra chút thời gian liên lạc, chú ý biến động ở trong cung, cho nên gã biết Xưởng công tân nhiệm là người ở đâu, cũng nhớ rõ hắn và đồ đệ nhỏ mình nuôi dưỡng chín năm trời có một đoạn tình nghĩa vào thời niên thiếu.
Nhưng rốt cuộc thì đó cũng chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sau khảo hạch nhiều năm trước, đồ đệ nhỏ nhà mình không còn qua lại với người này nữa, sau lại mang địa vị chênh lệch một trời một vực, chắc chắn là không có khả năng nào tiếp xúc, cho nên Kha Tiêu chưa bao giờ để chuyện này trong lòng. Chuyến này gã đến phủ Đốc công tra xét, cũng chỉ vì nhận được thông tin Đông Xưởng phụ trách điều tra vụ việc của Thuận vương, nên muốn đến thử vận may một chút.
Căn bản là không nghĩ đến, một phát trúng luôn.
Gã đã tính toán hết. Sau khi chủ nhân thất thế, đồ đệ nhỏ chắc chắn sẽ không thể có một cuộc sống tốt đẹp được. Thậm chí gã còn liên hệ đường dây cũ để chuẩn bị tinh thần viện trợ, nhưng chuyện này…?
Gã mang theo một chút hy vọng cuối cùng, tay run lên, cố tình dịch chuyển mái ngói sao cho phát ra tiếng vang nhỏ. Nếu là người học võ, tuyệt đối có thể phát giác ra.
Quả nhiên là người bên trong phản ứng lại.
Bóng lưng mặc áo quan tím đậm đột nhiên quanh đầu lại, ánh mắt xuyên qua lỗ nhỏ to bằng bàn tay ở trên nóc nhà, nhìn chằm chằm vào mắt Kha Tiêu.
Ánh mắt ấy mười phần sát khí sắc bén, phối hợp với tướng mạo có chút mù mịt, quả thực là không khác gì ác quỷ ở chốn địa ngục, khác một trời một vực với giọng nói ôn nhu âu yếm vừa lúc trước.
Kha Tiêu không đến nỗi bị doạ, bình tĩnh mà nhìn lại hắn.
Giây lát sau, gã nhìn thấy cái người bị hắn che chở chặt chẽ ở trong lòng lộ ra một đôi mắt cảnh giác.
Rất khó mà hình dung được cái tình huống xấu hổ này, bất kể là từ góc độ của người nào.
Xa cách mười năm gặp lại, hình ảnh thầy trò nhận nhau ấm áp hài hoà bên trong thoại bản không hề phát sinh. Trái lại, đồ đệ ngây thơ ngoan ngoãn bị trưởng bối bắt gặp đang làm chuyện “gian tình” đột phá thế tục. Mà sư phụ vốn luôn đi theo hình tượng hiền từ nghiêm khắc lại biến thành lão già không đứng đắn nghe trộm góc tường của hai người trẻ.
Về phần “con rể”, coi như không kể đến chuyện hắn đang xấu hổ đến mức nào, hình tượng ngầu lòi khí phách với người ngoài giờ đã nát tan, trở thành tên thái giám túng dục quá độ…
“Sư, sư phụ…”
Ở đại sảnh, đồ đệ nhỏ đã cởi xích chân, quần áo chỉnh tề không tự nhiên tiến vào, cong gối quỳ xuống đất, lễ nghĩa long trọng dâng trà cho ân sư.
Ừ thì cũng xấu hổ, nhưng cậu còn vui vẻ bất ngờ hơn. Đối với Kha Cảnh Dần, sư phụ cũng không khác gì cha ruột là bao. Trong cung cấm người ăn thịt người kia, sư phụ vững vàng che chở cậu từ lúc năm tuổi đến lúc mười bốn tuổi, khoảng chừng chín năm, thuận buồm xuôi gió.
Dù sao cũng là trưởng bối, trên đường ra tới đại sảnh, Kha Tiêu đã tự mình điều chỉnh tâm trạng một phen, mau chóng chấp nhận tình huống trước mắt, trông còn ổn định hơn cả hai người trẻ. Nhưng mà vì gã là trưởng bối, nên cũng muốn làm giá, không đón nhận lấy chèn trà ngay lập tức, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Trưởng thành không ít.”
Trước lúc gã đi, đồ đệ nhỏ mới có mười bốn tuổi thôi, giờ đã hai mươi lăm, cao hơn trước rất nhiều, ngũ quan cũng nảy nở, trở thành thiếu niên anh tuấn.
Điều duy nhất không được hoàn hảo chính là, thân thể rõ ràng không khoẻ mạnh.
Dù sao cũng là thầy trò, sư phụ vừa mở miệng, đồ đệ liền nhận ra đối phương cũng không có ý trách móc, đầu đang cúi xuống nhanh chóng nâng lên, mắt sáng lấp lánh: “Sư phụ cũng trẻ giống hệt ngày xưa.”
Y như lúc còn bé, ngoan ngoãn, khiến mọi người yêu thích.
Kha Tiêu mềm nhũn tim, lúc này mới giơ tay đón lấy chén trà được dâng vững vàng ở trước mặt mình.
Vừa chạm vào chén trà, gã đột nhiên thay đổi sắc mặt, xoay nhẹ một cái, nắm lấy cổ tay của đồ đệ mình, tay cái ấn lên động mạch chủ.
Gã cẩn thận kiểm tra một lát, rồi thu lại biểu tình ôn hoà trên mặt, trong nháy mắt từ phụ biến thành sư phụ đi kiểm tra bài, mặt lạnh tanh chất vấn: “Mười năm rồi, vì sao nội lực của ngươi không hề cải thiện, trái lại còn yếu hơn hẳn?”
Động tác này khiến cho nước trà ở trong ly trắng không ngừng lắc lư, đến cả người bưng nó cũng không ngăn được mà cảm thấy khẩn trương, nhưng cuối cùng vẫn giữ được nước trà không tràn ra ngoài.
Lệ Khâm vẫn luôn im lặng đứng chờ ở phía cửa ngoài, liếc mắt một cái.
Kha Tiêu cảm giác được tầm nhìn của hắn, lại không quay đầu, vẫn như cũ quan sát đệ tử nhỏ trước mắt, tay trái nhận lấy cốc trà, đặt ở yên trên bàn.
Kha Cảnh Dần bị doạ đến sững sờ, tưởng như là vừa quay trở lại thời thơ ấu, theo bản năng đứng thẳng người dậy chịu giáo huấn.
Một lúc sau, cậu mới ậm ừ giải thích: “Thân thể con có chút chuyện… cho nên trì hoãn luyện tập.”
Đang nói dở thì tạm ngừng một chút, cứ như thể chính cậu cũng cảm thấy cái lý do này chẳng hợp lý chút nào, do dự muốn sửa lại, nhưng đã nói một nửa, không thể không tiếp tục.
Ít nhất thì đây là suy đoán của Lệ Khâm khi dõi theo từ đằng xa.
Nhưng mà ở nơi ấy, lợi dụng tay to áo rộng che chắn, Kha Tiêu lặng lẽ viết từng chữ lên lòng bàn tay của đồ đệ nhỏ nhà mình: Bị uy h**p?
Kha Cảnh Dần được gã nuôi nấng từ khi còn là đứa trẻ con năm tuổi, vừa là trò vừa là con, chỉ ngạc nhiên một chút, liền hiểu được ý nghĩa của hành động này: Sư phụ đang hỏi, có phải cậu đang bị Lệ Khâm bức bách trong mối quan hệ này không.
Dù sao thì chẳng có bậc gia trưởng nào có thể tưởng tượng được rằng đứa nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa ưu tú nhà mình sẽ tự nguyện nói chuyện yêu đương đồng giới với một người có địa vị cao, tính cách nguy hiểm, cử chỉ tàn độc như thế này?
Nữa là, người kia còn là một tên thái giám-!
Chỉ cần đồ đệ nhỏ gật đầu một cái, Kha Tiêu nhất định sẽ động thủ, dẫn cậu rời đi khỏi nơi này.
Nhưng mà Kha Cảnh Dần không có.
Cậu chỉ hơi sững lại một chút, rồi bình tĩnh lặp lại cái lời giải thích kia. Ánh mắt thản nhiên, không né tránh, cũng không uỷ khuất.
Kha Tiêu nhíu mày, có chút nửa tin nửa ngờ.
Gã vừa hoài nghi sự tự nguyện của đồ đệ, cũng vừa hoài nghi lời nói “Thân thể con có chút chuyện.”
“Mặt đất nguội lạnh, đứng lên trước đã.” Cuối cùng thì gã cũng cúi người kéo đồ đệ lên từ trên nền đất.
Nhân cơ hội bản thân đứng dậy che chắn, gã mở miệng tiếp, không tiếng động nói một câu: “Nói thật đi.”
Lại bất ngờ nhận được một nụ cười ngoan ngoãn.
Kha Tiêu không thể ngờ rằng gã còn có thể nhìn thấy nụ cười tươi rói của đồ đệ đã hai mươi lăm tuổi rồi. Dù sao thì tuổi thơ của cậu cũng rất xô bồ, lại còn trưởng thành nhanh hơn những đứa bé trong cùng trang lứa. Cậu nghe lời, hiểu chuyện, lại không thích cười, đặc biệt là sau khi bị đưa đi “rửa tội”.
Trong lòng có chút kinh sợ, cổ họng cũng hơi khô.
Kha Cảnh Dần nhìn thấy sư phụ chịu uống trà, thoáng yên lòng một chút, cũng không còn e dè đánh đố lẫn nhau như trước, trực tiếp nói: “Sư phụ không cần phải lo lắng.”
Cậu không ngồi xuống, mà đứng hơi khom lăng tại chỗ, thực hiện đầy đủ nghi thức kính trọng với ân sư: “Lệ… Cửu thiên tuế cũng coi như từng là học trò của sư phụ, cùng đồ nhi có một đoạn tình nghĩa. Anh ấy đối xử với đồ nhi tốt vô cùng. Chúng con ở chung một chỗ cũng không phải là uy h**p cưỡng bách.”
Kha Tiêu nhíu mày, liếc sang thái giám đang đứng bên cửa, không đáp.
Kha Cảnh Dần không thể làm gì khác ngoài lấy một cái ghế thấp, ngồi bên cạnh sư phụ, chậm rãi tóm tắt lại những gì mình đã trải qua, từ việc bị Thuận vương bỏ độc điều khiển tâm trí, hai năm làm người thí nghiệm thuốc, cho đến khi bị đưa đến phủ Đốc công rồi nảy sinh tình cảm với Cửu thiên tuế.
Cậu cố tình bỏ bớt những lần tranh chấp cùng Lệ Khâm, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh chi tiết Đốc chủ vì giải cổ cho cậu đã cắt đi một mảng da thịt.
Thấy sư phụ không giận, cậu liền dứt khoát đón người kia lại đây.
“Kha giáo tập.” Lệ Khâm khẽ khom lưng.
Hắn không hành lễ long trọng như Kha Cảnh Dần, nhưng cũng thể hiện đầy đủ sự kính trọng – Dù sao thì lấy thân phận của hắn, nói ngược nói xuôi đều không cần phải hành lễ như vậy.
Kha Tiêu hơi gật đầu.
Sau khi nghe đệ tử nhỏ kể chuyện, tâm tình của gã lúc này đang cực kỳ phức tạp.
Một mặt, gã xuất thân giang hồ, lại từng ngao du tứ phương, có nhiều kinh nghiệm, không khó để tiếp thu chuyện đồng tính luyến ái. Nhưng mặt khác, gã không có cách yên lòng khi biết được đồ đệ mà mình nuôi dạy như con trai ruột lại muốn ở chung một chỗ với cái tên quyền thế ngập trời này.
Hiện tại thì được sủng ái trong lòng bàn tay, nhưng nếu một ngày nào đó không còn tình cảm nữa?
Sắc mặt của gã bỗng trở nên nghiêm túc.
Mắt thấy bầu không khí quá mức nghiêm trọng rồi, Kha Cảnh Dần căng thẳng đến nỗi bàn tay toát hết mồ hôi, lén lút xoa xoa ra vạt áo, rồi cứng nhắc thay đổi đề tài.
“Mấy năm nay sư phụ đi những nơi nào, vì sao không có tin tức gì?”
Lệ Khâm chạm vào bàn tay cậu, mạnh mẽ nắm chặt, ra hiệu cậu không cần phải căng thẳng.
Hành động vô cùng trắng trợn.
Kha Tiêu nhìn thấy, trong lòng thở dài một hơi.
“Sư phụ dừng chân ở phía Nam, mấy tháng trước nghe nói Bệ hạ thu hồi phong hào của Thuận vương, nghĩ rằng con sẽ bị liên luỵ, thế là hồi Kinh nhìn một chút.”
“Thế vì sao sư phụ lại biết con… ở chỗ này ạ?”
“Trùng hợp thôi. Vào Kinh ta nghe được Đông xưởng phụ trách vụ việc của Thuận vương nên định đến đây tìm hiểu, tốt nhất là tìm được khế ước sinh tử của con, đưa con rời khỏi triều đình-“
Đến đây gã dừng một chút, nhớ tới đồ đệ da mặt mỏng của mình, không nói tiếp.
Thế mà tên thái giám kia lại bình tĩnh như thường, thuận thế tiếp tục câu chuyện: “Đúng là giấy bán thân và khế ước sinh tử của tôi tớ trong phủ Thuận vương ở trong tay bổn Đốc, mấy ngày nữa sẽ tổng hợp rồi nộp lên trên triều đình. Chỉ có Tiểu Cảnh đã chuyển đến phủ của ta trước đó, cho nên không tính vào trong.”
“Quả thực là ở trong tay của ngươi?”
“Đúng.” Lệ Khâm hào phóng gật đầu.
Kha Tiêu nhíu mày.
Gã nhìn người cực chuẩn, đương nhiên là biết tên thái giám này có tình cảm sâu đậm với đồ đệ nhà mình. Nhưng dưới góc độ của gã, đồ đệ nhỏ tuy ngoài miệng nói hai đứa yêu thương lẫn nhau, nhưng thời gian cũng chưa lâu. Đối phương lại còn là hoạn quan quyền khuynh triều chính, nắm trong tay khế ước sinh ước sinh tử của đồ đệ nhỏ, đây chưa chắc không phải là một cách cưỡng ép ẩn ý.
Gã hất cằm lên, nói tiếp: “Nếu đã yêu nhau thật lòng, khế ước sinh tử cũng chỉ là vật vô dụng, không bằng giao cho vi sư bảo quản.”
Mặc dù có chút vô liêm sỉ, hắn vẫn quyết định nói. Với địa vị của Cửu thiên tuế, Lệ Khâm đương nhiên có thể từ chối thẳng, nhưng Kha Tiêu lại cho rằng ở trước mặt gã, Lệ Khâm sẽ giữ vai trò vãn bối, tránh việc cư xử l* m*ng. Cho dù dù hắn không muốn, cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt.
“Sư phụ…”
Rốt cuộc thì Kha Cảnh Dần cũng nhận ra ngữ khí không mấy thân thiện của gã, nhíu mày gọi một tiếng.
Thế nhưng Lệ Khâm đột nhiên nở nụ cười, khí thế không những không yếu đi, trái lại càng thêm mạnh mẽ, trực tiếp nâng mí mắt: “Bổn Đốc và Tiểu Cảnh không thể cho nhau được danh phận, dù sao cũng phải có thứ gì đó trong tay thì mới có thể yên tâm được đôi chút. Khế ước sinh tử là tín vật mà Tiểu Cảnh giao cho ta, mà ta cũng có tín vật đã đưa cho Tiểu Cảnh bảo quản. Giáo tập không cần phải lo lắng như vậy, Tiểu Cảnh cũng không phải là đứa trẻ con mười bốn tuổi đầu.”
Hắn cự tuyệt yêu cầu này, thậm chí còn dùng một ngữ khí vừa bình tĩnh mà vừa mạnh mẽ.
Kha Tiêu nhìn thẳng vào hắn.
Đã sống nhiều năm như vậy, gã đương nhiên hiểu được nghĩa bóng của lời nói này. Tuy rằng không có ý bất kính, nhưng Lệ Khâm vẫn uyển chuyển nhắc nhở gã một sự thật – năm đó khi Tiểu Cảnh mới có mười bốn tuổi, đã bị gã ném ở phủ Thuận vương, trải qua bao nhiêu biến cố cũng chẳng một ai quan tâm. Hiện tại mọi chuyện đã định, gã không có quyền lên tiếng.
Về phần tín vật kia, nhìn khoé miệng nhếch lên cứng ngắc của đồ đệ nhỏ nhà mình, gã có thể đoán ra được cái gì.
Thế cũng coi như ổn thoả.
Một thái giám, lại còn là thái giám cao cao tại thượng như thế, nguyện ý giao túi gấm của mình cho người khác bảo quản, cũng có thể coi là mười phần thật lòng.
Nói cho cùng, cũng chỉ là gã quan tâm quá mức thôi.
Năm đó, chẳng phải vì bậc trưởng bối không tin tưởng, gã đã bỏ mất ái nhân của đời mình?
Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại thì đúng là mình đã già đầu.
Một lúc sau, Kha Tiêu mới xua xua tay, thoả hiệp với trận địa giằng co này.
Haiz…
Thôi thôi, có con rể như này cũng không phải là không tốt, ít nhất thì đệ tử nhỏ cũng không cần phải lo lắng đối phương sẽ cưới nữ tử khác để nối dõi tông đường.
Thế nên gã liền ở lại phủ Đốc công này.
Tiện tay chỉ dạy đồ đệ tập võ một lần nữa.
– Đương nhiên, nếu như gã biết trong hai tháng tiếp theo sẽ liên tục bắt gặp hai người trẻ thân mật với nhau dính dính nhớp nhớp, gã sẽ hối hận về quyết định lúc này của mình.
Nhưng mà đấy là những chuyện ngày sau.
Trăng treo trên cành. Ít nhất thì vào lúc này, ba người ở trong đại sảnh đều tìm thấy đáp án khiến mình thoả mãn. Tình nhân quấn quít, thầy trò sum hợp, bầu không khí vô cùng an nhiên.