Site icon TruyenVnFull

Sùng Bái – Cảnh Tiềm - Chương 14

Lúc Hạ An tỉnh lại thì tấm màn cửa trong phòng bệnh đã được hạ xuống. Cậu mơ màng dụi dụi hai mắt ngồi dậy, nhớ mang máng rằng trước khi mình ngủ, tấm màn vẫn còn trong trạng thái chưa khép lại. Trong cơn mê man, dường như có ai đó tiến lại gần, hơi thở quen thuộc ấy cứ vương vấn quẩn quanh, đồng hành với cậu kể cả trong giấc mơ.

Hạ An không suy nghĩ vẩn vơ, chỉ cho rằng đó là những huyễn tưởng khi vừa ngủ dậy, sau khi đi rửa mặt, lúc trở về cậu đã tỉnh táo hơn nhiều.

Hơn năm giờ chiều, kết quả kiểm tra trả về cho thấy lưỡi dao không có chứa chất độc hại nào khác, vụ việc lần này chỉ đơn thuần là tấn công vật lý, Hạ An mau chóng được làm thủ tụcxuất viện rồi về lại nhà nghỉ.

Hơn tám giờ tối, Hạ An hơi khát nước, cậu bèn bỏ mấy chục tệ vào túi rồi ra ngoài.

Khu vực xung quanh nhà nghỉ chẳng có hàng quán nào, Hạ An phải đi bộ chừng mười phút mới nhìn thấy một siêu thị nhỏ ven đường, sau khi vào trong tìm được đồ cần mua, đến lúc thanh toán, cậu mới giật mình phát hiện tiền đâu chẳng thấy, đáng nói là phía dưới túi còn bị thủng một lỗ.

Chủ tiệm thấy cậu lục lọi hồi lâu cũng không lôi ra được cái gì, bèn dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá cậu.

Sau khi nhận ra tiền có thể đã bị rơi mất, khuôn mặt cậu lộ ra nét xấu hổ, đang định đem đồ trả về thì đột nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái.

Cậu quay đầu lại nhìn, thì ra là Dịch Chính Hành đang mặc trên người một bộ quần áo thể thao NBA, một tay cầm quả bóng rổ, một tay cầm lon nước quả ướp lạnh, ngoài ra, y còn trùm thêm một cái áo khoác không tay, trên đầu đội mũi, thoạt trông thật giống một học sinh cấp ba đẹp trai ngang tàng.

_(*) NBA: viết tắt của National Basketball Association, hay Giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ._

“Sao thế?” Y hỏi.

Hạ An giơ đồ uống trên tay lên, giọng lí nhí: “Không mang tiền.”

Dịch Chính Hành phụt cười: “À ra vậy, để tôi trả tiền giúp cậu nha.”

Nói xong liền đặt lon nước lên quầy thu ngân, dùng điện thoại quét mã thanh toán, xong xuôi hắn quơ quơ lon nước ra hiệu: “Được rồi, đi thôi.”

Lúc hai người rời khỏi siêu thị, bầu trời đã hoàn toàn tối hẳn. Đi được mấy bước, Hạ An bỗng ý thức được rằng chủ tiệm ban nãy không hề nhận ra Dịch Chính Hành, có lẽ do người đó không quan tâm đến giới giải trí nhỉ.

Hiện tại hai người bước đi trên đường, không khí yên tĩnh xung quanh cũng từa tựa với lần đi bộ dạo ấy cùng Phó Giản Dự nơi đất khách, không có những đợt chụp ảnh không ngừng không nghỉ và những âm thanh la hét chói tai, họ chỉ là hai người bình thường sóng vai nhau bước đi mà thôi.

Dịch Chính Hành đập quả bóng rổ xuống đất hai lần, một tay cầm bóng duỗi gân cốt một tay cởi mũ trên đầu xuống, ngậm ngùi: “Cảm giác đội mũ có hơi thừa thãi, hiện giờ tôi đã flop thành như vậy, đi trên đường cũng chẳng ai nhận ra, có điều như thế này cũng thư thái, so với trước kia thoải mái hơn nhiều.”

_(*) Flop: thuật ngữ thường được sử dụng trên mạng xã hội, chỉ những người đã từng thành công trong quá khứ, được nhiều người biết đến và hâm mộ, nhưng sau đó đã đánh mất sự nổi tiếng của mình. Flop còn ám chỉ một người hay nội dung không được biết đến rộng rãi, không thu hút được nhiều lượt tiếp cận và nổi tiếng._

Hạ An cắn ống hút cười, khẽ nói: “Tâm thái anh thật tốt.” Chẳng mấy người trong giới giải trí có thể thản nhiên đối mặt với việc mình đã không còn chỗ đứng trong lòng công chúng.

_(*) Tâm thái: có thể hiểu là trạng thái cảm xúc của nội tâm. Người có tâm thái tốt dù gặp khó khăn, trở ngại gì cũng luôn nghĩ đến mặt tốt của sự việc._

Dịch Chính Hành nhìn hộp sữa canxi AD trong tay cậu, cười đáp: “Làm sao bằng cậu, người trẻ tuổi.”

Trở lại khu vực bao quanh thành phố điện ảnh, Dịch Chính Hành muốn đến sân bóng rổ gần đó dạo chơi bèn kéo Hạ An cùng đi luôn.

Nơi họ đến không phải sân bóng rổ tiêu chuẩn, ngày thường người tới kẻ đi phần lớn là để quay phim thanh xuân học đường, những lúc khác chẳng mấy khi được sử dụng. Diện tích mặt sân không nhỏ, khi bước vào có cảm giác hơi trống trải.

Cơn gió đêm lạnh giá thổi buốt phần da không được che chắn, Hạ An hút cạn ngụm sữa cuối cùng, rồi mang hộp vứt vào thùng rác.

Dịch Chính Hành nhắm rổ ném hai lần, sau đó giữ quả bóng bật ngược trở về, vẫy tay rủ rê: “Tới đây chơi đi.”

Hạ An vẫy tay đáp lại: “Không cần đâu, tôi không biết chơi bóng rổ, ở đây xem thôi, tôi sẽ giúp anh đếm số lần vào rổ.”

Dịch Chính Hành nghe thế chỉ mỉm cười, cầm lấy quả bóng tự chơi một mình. Hạ An thành thật ở một bên nhẩm tính số lần vào rổ, đợi đến lúc y mỏi mệt ngồi xuống bên cạnh mình, cậu liền giơ hai tay lên báo cáo với đối phương: “Mười bảy lần.”

“Cậu đếm thật à,” ánh mắt Dịch Chính Hành sáng rực lên, y nháy mắt, “Xem ra trạng thái vừa rồi của tôi quả thật không tồi.”

Hạ An tươi cười đáp lời: “Đúng thế, anh chơi rất tốt.”

Buổi tối không khí thật dễ chịu, Hạ An mấy năm nay chẳng có bạn bè nào thân thiết, hiện giờ bỗng nhiên quan hệ giữa cậu và Dịch Chính Hành lại được xích lại gần hơn, cậu cảm thấy trong lòng phấn khởi.

Hai người ngồi như thế một lúc, đột nhiên Dịch Chính Hành lên tiếng hỏi: “À này, phía bên Du Nhất Minh, các cậu định đáp lại bên đó thế nào?”

Hạ An hơi ngẩn người: “Là sao?”

“Anh ấy hẳn sẽ đăng bài xin lỗi công khai trên Weibo đấy.”

Hạ An mãi đến lúc này mới hiểu ý của y, còn Dịch Chính Hành bên cạnh đã mở Weibo ra, tìm tới bài đăng của Du Nhất Minh từ nửa tiếng trước, rồi đưa điện thoại cho Hạ An xem.

@Du Nhất Minh DNM: Sáng hôm nay, một người hâm mộ xuất phát từ sự yêu thích giành cho tôi đã làm ra hành vi sai trái, gây ra rắc rối không nhỏ cho tiền bối Phó Giản Dự và trợ lý của anh ấy. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy, xin phép được ở đây lần thứ hai nói lời xin lỗi.

Dù đã cố gắng đền bù, nhưng nhân đây, tôi muốn kêu gọi người hâm mộ của mình xin đừng vì sự yêu thích giành cho tôi mà làm ra hành vi sai trái, thay vào đó, hãy luôn gìn giữ tấm lòng tích cực hướng về phía trước, làm nhiều việc thiện, sống với sự biết ơn, đó mới chính là những nguồn năng lượng tôi hy vọng được truyền tải. Mọi hành vi nhân danh tình yêu làm tổn thương đến người khác đều là không đúng, tôi hy vọng mỗi người chúng ta có thể dốc hết sức mình để sống thật tử tế, cùng nhau ngày một tốt hơn.

Ngay sau khi Du Nhất Minh đăng bài viết này, phòng làm việc của y cũng đăng một thông báo với nội dung tương tự. Có điều đến thời điểm hiện tại, Phó Giản Dự vẫn chưa đưa ra lời hồi đáp.

Hạ An đọc xong thì mím môi, khoé miệng hơi cong, ngượng ngùng nói: “Thật ra anh ấy không cần phải xin lỗi, dù sao người sai cũng đâu phải anh ấy.”

“Đúng thế, nhưng chúng tôi dù sao cũng là người của công chúng, loại trách nhiệm này không thể trốn tránh được, bài viết này anh ấy không muốn đăng cũng phải đăng.”

Hạ An gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi biết, fan làm, thần tượng chịu tiếng, đây là điều không thể tránh khỏi.”

Exit mobile version