Sùng Bái - Cảnh Tiềm - Chương 16
Các diễn viên tập dượt một lượt các cảnh quay buổi chiều cho đến giữa trưa, khi cơm hộp được giao tới, từng người đi lấy suất của mình, Hạ An và Phó Giản Dự mở hộp cơm ra ăn ở khu nghỉ.
Cơm hộp là suất ăn tập thể, mỗi hộp gồm mấy món ăn phối hợp với cơm gạo tẻ, kèm thêm một phần canh nhỏ, hương vị cũng tàm tạm.
Hạ An húp một ngụm canh rong biển, thè đầu lưỡi liếm quanh khoé miệng, giương mắt nhìn Phó Giản Dự dùng đũa gạt mấy miếng thịt mỡ sang một bên.
“Anh Phó không thích ăn thịt mỡ sao?”
Phó Giản Dự gật đầu, nói: “Ngấy quá..”
Hạ An à một tiếng: “Thật ra em khá thích ăn thịt mỡ, cảm thấy rất thơm, ngược lại không thích ăn thịt nạc lắm, cứ khô khô sao ấy.”
Phó Giản Dự cúi đầu nhìn cậu: “Nếu không chê thì để cậu ăn nhé.”
“Không…… Không chê.” Hạ An đỏ ửng cả mặt.
Phó Giản Dự gắp hai miếng thịt mỡ sang cho cậu, rồi rất tự nhiên gắp lại sang hộp cơm của mình một miếng thịt nạc, mỉm cười nói: “Có qua có lại.”
Dịch Chính Hành cũng mau chóng chạy tới nhập hội, ba người vừa ăn vừa nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Thời điểm sắp ăn xong, có người đến gọi Dịch Chính Hành đi đâu đó, một lát sau, Hạ An thấy y xách theo một chiếc túi trở về.
“Chuyện gì thế?” Phó Giản Dự thuận miệng hỏi.
Dịch Chính Hành ngồi xuống thở ra một hơi, nét mặt tươi cười đặt chiếc túi trong tay xuống: “Có fans đến thăm.”
Y vừa nói vừa mở túi ra xem, nhìn qua một lượt rồi lại đặt túi dựa vào cạnh bàn, khoé miệng hơi cong lên, khẽ lắc đầu: “Không nghĩ tới lại có fans đến thăm, cũng thật không dễ dàng gì.”
Hạ An cười nói: “Chuyện tốt mà, đây cũng coi như là tâm ý của họ.”
“Ừ, để lát nữa lại xem.”
Không bao lâu sau, tấm màn ngăn lại bị vạch ra, Tô Ngải bước vào, ngồi ở bàn bên cạnh, trong tay cô cũng xách theo một chiếc túi. Trợ lý hỏi: “Chị Tô đói lả rồi hả?”
“Ừ, bụng đều dẹp lép rồi, quà tặng đừng mở vội, cứ đặt sang một bên đi.”
“Những fans đó cũng thật là, chị bận như vậy còn chạy đến thăm, mang theo toàn mấy món đồ không dùng được.”
Tô Ngải cười khẽ, ngồi xuống cầm đôi đũa lên, khảy khảy hộp cơm: “Đợi lát nữa vứt đi là được.”
Hạ An nghe Tô Ngải nói vậy, lại nghĩ đến Dịch Chính Hành, trong lòng có hơi ngậm ngùi, nhưng đối với hành động của cô, cậu cũng không mấy bất ngờ.
Ai cũng nói rằng đối với người nổi tiếng, người hâm mộ là cơm cha áo mẹ, bản thân ngôi sao phải ghi nhớ biết ơn. Việc vứt bỏ quà tặng của fans nếu bị người ta bóc ra sẽ phải hứng chịu cơn mưa chỉ trích, nhưng quả thật, những món quà này rất khó để ngôi sao sử dụng.
Hạ An không biết fans Tô Ngải tặng cô những gì, nếu là quần áo phụ kiện thì còn có thể mặc vào thể hiện chút tâm ý, nhưng nếu là đồ ăn không thể xác thực được độ an toàn, đại đa số đều sẽ bị vứt bỏ, dù ngôi sao có cảm kích đến mấy, họ cũng không thể lấy tính mạng mình ra đặt cược. Thư tay hay món quà nhỏ thì dễ xử lý, một số ngôi sao sẽ chủ động dọn ra một căn phòng để cất giữ quà tặng của fans, dù rằng bản thân họ chẳng hề cần đến chúng, những người khác, hoặc là đem chúng đi tặng, hoặc là sẽ vứt chúng đi.
Hạ An đã từng quản lý fanpage, cậu biết rất nhiều fans hiểu được điều này, vậy nên họ cố ý tặng món quà giá trị một chút, để thần tượng nếu không sử dụng được cũng có thể đem chúng đi tặng người khác, góp phần duy trì mạng lưới quan hệ tốt đẹp.
Chỉ có điều món quà bị vứt bỏ khiến Hạ An thương cảm trong lòng, thứ đi kèm với chúng là những tình cảm của người hâm mộ.
Dù rằng dùng không được thì đành vứt đi, nhưng có thể mở ra xem một lần thôi cũng tốt, Hạ An yên lặng nhai cơm nghĩ thầm.
Cậu đắm chìm trong những suy nghĩ miên man, Dịch Chính Hành rời đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Phó Giản Dự ăn xong thì buông đũa, rút khăn giấy ra lau miệng, hắn liếc nhìn Hạ An: “Sao không ăn nữa? Cứ ngẩn người mãi thế?”
“A,” Hạ An tỉnh lại từ cõi mơ màng, vùi đầu ăn nốt miếng khoai tây cuối cùng, cậu ngập ngừng trong chốc lát, rồi với dáng vẻ rụt rè, nhỏ giọng hỏi, “Anh Phó, có phải anh từng nhận được rất nhiều quà tặng không?”
Phó Giản Dự đáp ừ.
“Anh xử lý chúng thế nào?”
“Một số đem cất vào phòng sách, một số đem đi tặng người khác, một số khác thì vứt đi,” Phó Giản Dự liếc nhìn Hạ An, “Có chuyện gì à?”
“Không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”
Phó Giản Dự dường như không suy nghĩ gì nhiều, hắn xách hộp cơm rỗng ra khỏi lều, trên bàn cơm chỉ còn lại mỗi mình Hạ An.
Sau khi buộc chặt túi nilon, cậu không lập tức đem đi vứt mà cứ ngồi đó thẫn thờ.