Sùng Bái - Cảnh Tiềm - Chương 25
Bình luận của Dịch Chính Hành được Phó Giản Dự nhấn thích là cú vả mặt mang vận tốc ánh sáng với những ai gào rú về cảnh hôn. Có điều, chỉ người dùng máy tính mới biết tài khoản nào đã nhấn thích, thế nên phạm vi lan truyền của sự việc này vẫn khá nhỏ, điều đập vào mắt toàn thể cư dân mạng hóng hớt có chăng vẫn là chuyện Tô Ngải tự biên tự diễn mà thôi.
Tương tác với bình luận của Dịch Chính Hành đa phần là đông đảo quần chúng vây xem, cười nhạo mỉa mai thả haha, cả người qua đường lẫn antifan của Tô Ngải đều tỏ ra hết sức thích thú, phản ứng của họ tựa lưỡi dao sượt qua sượt lại giày xéo trái tim cô nàng.
Từ khi ra mắt đến nay, Tô Ngải chưa từng chịu cảnh mất mặt thế này, nỗi ấm ức trong lòng như chất chồng thành núi, quấy nhiễu giấc ngủ suốt đêm dài. Sáng sớm thức dậy, cô phải dùng máy mát-xa quanh vùng mắt hồi lâu, khí sắc mới dần khá hơn đôi chút.
Lịch trình quay đã sắp xếp từ trước, không chừa thời gian để điều chỉnh tâm tình, dẫn đến biểu hiện của Tô Ngải ngày hôm sau tương đối tệ hại. Bùi Triều Kiếm vẫn giữ nguyên sự nghiêm khắc đó giờ, đối với sai sót của cô không hề có tí ti khoan dung. Lúc chiều tối, khi mấy diễn viên có phần diễn không quá nặng đã về hết, những diễn viên có cảnh quay phối hợp với cô ta đều còn ở lại.
Phó Giản Dự cũng vậy, phần diễn chung của hắn với Tô Ngải gần đây rất nhiều, buổi chiều cũng có lịch quay của hắn. Tuy cảnh cuối là cảnh phối hợp của Tô Ngải và diễn viên khác, nhưng vì công việc của Hạ An chưa xong, hắn dự định sẽ nán lại đến tận cuối buổi.
Trong bữa cơm chiều, Hạ An bỗng cảm thấy dạ dày mình hơi khó chịu, nhưng cậu vẫn cố chịu đựng. Bởi vì muốn bù tiến độ cho quãng thời gian nghỉ ngơi sắp tới, rất nhiều người đều ở lại hỗ trợ Tô Ngải.
Cảnh cuối là một cảnh quay tiếp diễn có thời lượng rất dài, đòi hỏi nhiếp ảnh gia phải hoàn thành từ đầu đến cuối không chút sai sót. Hạ An cố gắng lơ đi cơn đau nơi dạ dày, tập trung điều khiển máy quay, đến thời khắc cuối cùng, bỗng chốc phần eo quặn thắt, cú máy dài cứ thế đi tong.
_(*) Cú máy dài (长镜头, long take): cảnh quay tiếp diễn, không bị cắt hoặc chuyển góc máy trong suốt quá trình diễn ra. Nó nhấn mạnh tính liên tục của cảnh quay, thường được sử dụng để tăng cường độ chân thực, tạo cảm giác căng thẳng cho người xem._
Cơn giận của Tô Ngải vào giây phút này chính thức bùng nổ.
Buổi quay sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa, cô không nuốt nổi hạt cơm nào. Lý Nam tìm cô khuyên nhủ hồi lâu, mãi cho đến ban nãy, trước lúc bắt đầu lần quay này, cô mới dần tìm lại được cảm giác. Cứ đinh ninh cuối cùng cũng xong, ai ngờ lại thất bại trong gang tấc.
Cảm xúc trong lòng Tô Ngải không biết trút vào đâu, cô ta giận giữ quăng chiếc trâm cài đầu, mặt sưng mày sỉa đi tới chỗ Hạ An.
“Xin ——”
“Cậu bị làm sao thế hả? Tôi dồn hết tâm huyết để diễn, kết quả lại phải quay lại. Hàng bao nhiêu con người ở đây đều đang chờ quay xong cảnh này để trở về đi ngủ, không phải mỗi mình tôi bị cậu làm cho ảnh hưởng. Nếu nhắm không quay được thì đừng lãng phí thời gian của người khác, nhận tiền xong rồi nghỉ đi là vừa.”
Áp lực tinh thần kéo dài suốt ngày trời rốt cuộc tìm được nơi để trút, khoé mắt cô ta ửng đỏ, giọng nói cũng lạc đi. Đám nhân viên công tác đồng loạt im lặng, Bùi Triều Kiếm mặt mày sa sầm, miệng ngậm điếu thuốc, nhất thời cũng chưa lên tiếng.
Sau cơn quặn thắt dữ dội, thân thể Hạ An vẫn chưa ổn định trở lại, cảm giác châm chích từ vùng bụng lan ra khắp mọi nơi, không rõ đó là di chứng từ cơn đau ban nãy hay là ảnh hưởng từ lời nói của Tô Ngải. Cậu cảm thấy trái tim mình nhức nhối, tựa như nếu dùng thanh gỗ đập vào chiếc chuông đồng, thì sẽ tạo nên thứ âm thanh trầm đục và dư chấn dài lâu.
Chính vào lúc này, có một lực tác động truyền đến bờ vai Hạ An, một bàn tay vững vàng đặt ở đó. Hơi thở mạnh mẽ và sự ấm áp chầm chậm len lỏi khắp làn da, từ phía sau, vang lên thanh âm dày nặng của Phó Giản Dự.
“Tiểu Hạ là trợ lý kiêm nhiếp ảnh gia của tôi, công việc này của cậu ấy cũng là do tôi giới thiệu. Từ đó đến nay, cậu ấy luôn nghiêm túc chăm chỉ, chưa từng gây ra sai sót gì, chỉ có mỗi lần này là làm chưa thật tốt. Ngược lại, chỉ riêng cảnh này cô đã quay đi quay lại mười mấy lần rồi, phí phạm hơn một tiếng đồng hồ, ngoài đạo diễn Bùi, có ai nói gì cô không? Tiểu Hạ mới chỉ sơ suất đúng một lần, cô lại nổi giận đùng đùng, trách móc nặng nề, như thể cậu ấy phạm phải lỗi lầm gì không thể tha thứ vậy, tôi cho rằng như thế không nên.”
Hốc mắt Tô Ngải càng đỏ thêm đôi phần, Lý Nam từ phía ngoài đi tới, đặt tay lên vai cô ta, cười giả lả nhìn Phó Giản Dự: “Tiểu Ngải suy cho cùng vẫn là một cô gái, anh Phó nặng lời như thế e rằng có hơi mất phong độ.”
Phó Giản Dự khẽ cong khoé môi, trong mắt lại chẳng chứa ý cười, ánh nhìn sắc lạnh hướng thẳng về phía người đối diện.
“Nếu đã không thể nói lý, chút phong độ này không cần cũng được. Hơn nữa, phong độ cũng chỉ để dùng với những ai xứng đáng.”
Lý Nam không ngờ hắn lại ngang ngược tới vậy, khuôn mặt y biến sắc tức thì: “Cậu ——”
“Được rồi,” Bùi Triều Kiếm đứng phắt dậy, từ mũi ông phả ra hơi thở nặng nề, “Cả hai bên đều có cái sai, đừng có tranh cãi ầm ĩ nữa. Cảnh này có quay nữa không đây? Nếu vẫn không xong, ba giờ sáng ngày mai, mọi người tập trung ở đây tiếp tục quay.”
Lời vừa thốt ra, xung quanh lập tức nổi lên tiếng xì xầm, dĩ nhiên là cả diễn viên và nhân viên công tác chẳng ai muốn tiếp thu kết quả ấy.
Tô Ngải siết chặt tay, hít thở thật sâu, cố nuốt xuống nỗi niềm không cam tâm đắng chát nơi cổ họng.
Cô đã hoạt động trong giới mấy năm, chí ít vẫn biết phân biệt nặng nhẹ. Có thể bùng nổ cảm xúc nhất thời, nhưng tuyệt đối không thể trì hoãn tiến độ, nếu không sẽ làm mích lòng người khác.
“Quay lại lần nữa đi.”
Hạ An im lặng đứng đó từ đầu tới cuối, trong quá trình đối đáp ba bên, mồ hôi lạnh vã ra phủ kín vầng trán cậu.
Không phải do sợ hãi hay hoảng loạn, mà chỉ đơn thuần là vì quá đau. Âm thanh qua tai tạo thành những tiếng ong ong quẩn quanh trong não bộ, khiến cho cậu đầu váng mắt hoa, có lúc muốn xen vào nói điều chi nhưng kết cục lại đành bất lực.