Mấy ngày kế tiếp, bởi vì giữa chừng không xảy ra sự cố gì lớn, nên quá trình quay cứ thế tiến triển băng băng. Trước hôm nghỉ, tâm trạng mọi người đều vô cùng hứng khởi, đến cả Bùi Triều Kiếm, trên gương mặt cũng vương nét cười hiếm thấy.
Sau khi kết thúc buổi quay, một đám người hò nhau đi ăn đồ nướng, Phan Khâm và Bùi Triều Kiếm cũng bị họ thuyết phục đi cùng. Bùi Triều Kiếm định kéo theo cả Phó Giản Dự, nhưng vì hắn nói đã có lịch hẹn từ trước, nên ông đành thôi.
Đối tượng hẹn của hắn chính là Dịch Chính Hành và Hạ An. Ba người họ đặt chỗ tại một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng nhất thành phố D về các loại đồ ăn tươi sống. Tuy được bố trí bàn riêng cỡ nhỏ nhưng phong cách không hoàn toàn khép kín, qua tấm màn trúc, người của bàn khác đã nhận ra họ, nhưng may không tạo nên cảnh tượng hỗn loạn gì. Sau khi gọi đồ, nhân viên phục vụ dẫn ba người đến phòng riêng chân chính, không còn sợ người khác quấy rầy, tâm tình cũng dần dần buông lỏng.
Nhịp điệu lên đồ tương đối thư thả, mấy người họ từ tốn hàn huyên.
Dạo gần đây Dịch Chính Hành ngoài lo đóng phim, còn phải bù đầu với các công tác chuẩn bị cho buổi hoà nhạc.
“Thật sự bận muốn chết,” y vừa xé bao đựng đũa, vừa lắc đầu cười trừ, “Cảm thấy cơ thể gầy rộc cả đi, có điều như thế cũng tốt, vừa lúc có thể mặc lại chiếc quần da bó sát nhiều năm về trước.”
Hạ An mím môi cười, hỏi y: “Mọi người chắc phải luyện tập dữ lắm nhỉ?”
Khoé môi Dịch Chính Hành hơi trễ xuống, ý cười trong giọng nói cũng phai nhạt ít nhiều: “Không có, Trịnh Sơ Ân còn ổn, nhưng Thẩm Chấn rất bận, không có thời gian đến tập luyện.”
Phó Giản Dự nghiêng đầu, bắt gặp một con thiêu thân bay vo ve phía sau Hạ An liền mặt không đổi sắc, thuần thục đuổi nó đi, sau đó, thong dong ngồi tựa vào ghế mây, quay sang nhìn Dịch Chính Hành hỏi: “Nếu không luyện tập, đến lúc đó xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?”
Dịch Chính Hành thở dài: “Cũng đã là buổi biểu diễn cuối cùng, còn gì đâu để chịu trách nhiệm, người hát xong bài ca, ban nhạc cũng tan rã.”
Vừa nhắc đến đề tài này, không khí bỗng chốc trầm lắng hẳn, đồ ăn được bưng lên, câu chuyện rẽ sang hướng khác, qua qua lại lại đôi câu chuyện phiếm, trạng thái mới dần dần buông lỏng.
Cơm nước xong xuôi, Phó Giản Dự phải tranh thủ ghé qua công ty một chuyến, dặn Hạ An và Dịch Chính Hành tự trở về nhà nghỉ trước.
Sau khi Hạ An tắm rửa xong thì cũng hãy còn sớm. Vòi hoa sen trong phòng tắm có chút trục trặc, cậu ra khỏi phòng, trên đường trở về thì chạm mặt Dịch Chính Hành.
Y mặc một chiếc áo phông trơn màu trắng cùng một chiếc quần đùi màu đỏ thẫm, tay cầm hai chai rượu, trông phương hướng thì có vẻ định đi về cuối hành lang phía đông. Bắt gặp Hạ An, Dịch Chính Hành khựng lại, quay sang hỏi cậu: “Vừa khéo gặp mặt, lên sân thượng ngồi chút không?”
Trông bộ dạng này của y, Hạ An im lặng trong thoáng chốc, rồi khe khẽ gật đầu.
Vào lúc này mà muốn lên sân thượng uống rượu thì hẳn nhiên là do tâm trạng không tốt, Hạ An lờ mờ đoán được nguyên nhân, chỉ lo y xảy ra sự cố gì.
Hai người đi thang máy lên tầng thượng. Đầu thu gió thổi buốt giá, tạt qua rối tung mái đầu. Hạ An khẽ híp mắt, Dịch Chính Hành hất hất đầu, bước ra ngồi bên lan can sân thượng.
Hạ An ngồi xuống cạnh y, đưa mắt nhìn hai chai rượu, dè dặt lên tiếng: “Chỗ này cao quá, uống rượu không an toàn lắm đâu.”
“Không sao mà,” Dịch Chính Hành khoanh chân, từ trong túi quần lôi ra một cái ly thủy tinh, lên tiếng trấn an, “Anh tự biết kiềm chế.”
Sau khi rót đầy ly, Dịch Chính Hành quơ quơ chai rượu: “Yên tâm, loại rượu này độ không cao mấy, uống một chai không say, uống hai chai cũng không đến mức say vào làm càn.”
“Ừm……”
Dịch Chính Hành uống nửa ly, nuốt cái ực, nốc nốt chỗ rượu còn lại, rồi lại lần nữa rót rượu đầy ly.
Gió lạnh lại thổi thốc vào người, Dịch Chính Hành co gập chân trái, hai tay duỗi ra chống ở sau lưng, ngửa mặt nhìn lên trời cao.
“Đêm nay không có ánh trăng, không biết liệu mai có hay không.”
Hạ An cũng ngẩng đầu, cậu ngắm nhìn những vì sao lấp lánh khảm mình vào đêm tối. Thảng hoặc, một chiếc máy bay vụt qua dải ngân hà, lưu lại trên đó vệt sáng lờ mờ trong thoáng chốc, chẳng rõ hướng đến phương trời nao.
Nốc hết nửa chai rượu, gương mặt Dịch Chính Hành đã đỏ lên tưng bừng, dấu vết men say nhuốm vào thanh âm và dáng dấp, nhưng ngược lại, suy nghĩ xem ra hãy còn tỉnh táo lắm.
Nói cho cùng, có những chuyện lúc bình thường e rằng khó có thể dốc bầu tâm sự.
“Thật ra có đôi lúc trong lòng anh rất oán trách đồng đội,” Dịch Chính Hành nhuốm chút men say, thanh âm hơi lè nhè, “Trịnh Sơ Ân thì không nói, nhưng Thẩm Chấn…… Cậu ta…… Cậu ta dựa vào đâu xem thường xuất thân của bọn anh? Tại sao nhóm nhạc nam thì lại phải thua kém người ta một bậc? Đúng, bọn anh không phải là diễn viên hay thần tượng gì đó có thể nâng cao giá trị con người, nâng cao đẳng cấp lý lịch, nhóm nhạc nam…… sau mấy năm dễ trở nên lỗi thời, trong nước hiện giờ cũng không có nhóm nhạc nam lâu năm nổi tiếng nào còn tồn…… tồn tại.”
Hạ An trông bóng núi mờ ảo phía xa xăm, nhỏ giọng an ủi: “Anh hãy thả lỏng bản thân, đừng so đo với anh ta nữa. Làm nghề nào yêu nghề đó, công việc nào cũng bình đẳng. Chỉ cần cố gắng hết sức, nhất định sẽ ngày càng trở nên tốt hơn.”
“Anh lại không cho là như vậy. Thẩm Chấn, cậu ta hai tháng nay còn kéo được nhiều tài nguyên hơn so với bọn anh cả năm về trước. Tuy rằng không hẳn là ghen tỵ, không, không phải,” Dịch Chính Hành lắc đầu quầy quậy, “cậu ta không xứng để anh ghen tỵ, nhưng thật sự trong lòng vẫn cảm thấy rất không cam tâm. Loại người như cậu ta lại có thể sống tốt như thế, còn bản thân anh, đến khoản vay mua nhà trả góp đều không tích cóp nổi……”
Nói một tràng, y khẽ ngẩng đầu hỏi Hạ An: “Cậu thì sao? Có phải cậu cũng xem thường anh không?”
“Không đâu,” Hạ An ôm chân, đặt cằm lên đầu gối, “Nếu vậy, em đã không làm bạn với anh.”
Cậu mến tính cách chân thành và thẳng thắn của Dịch Chính Hành. Ở trong giới này, có thể tìm được một người bạn thật sự không phải là dễ, tự tận đáy lòng, Hạ An trân trọng tình cảm giữa đôi bên.
Dịch Chính Hành vỗ tay đập trán: “Cậu xem anh hồ đồ chưa này, không dưng lại đi hỏi vấn đề như vậy, thật sự là…… là không nên.”
Nửa bình rượu còn lại, Dịch Chính Hành không uống tiếp nữa. Cơn gió đêm lạnh lẽo khiến đầu óc con người trở nên tỉnh táo hơn, y thẳng thắn tâm sự với Hạ An những lời từ sâu trong trái tim.
“Mọi người đều nói khán giả của nhóm nhạc nam là các cô gái trẻ, nhưng các cô gái trẻ thì có gì không tốt? Họ đương độ xuân thì, mười mấy hai mươi mấy tuổi, giàu…… giàu sức sống như vậy, phần lớn còn chưa bị xã hội biến đổi. Nói trắng ra, những người như bọn anh là để tạo ra cho các cô ấy một giấc mộng, để họ trên bước đường trưởng thành bớt đi phần nào cô độc. Còn đối với bọn anh, sự ủng hộ của các cô ấy có lẽ nào lại không phải là một loại bầu bạn?”
Hạ An gật đầu: “Đúng thế, hồi em còn học cấp hai, thấy rất nhiều cô gái mua poster và album của các anh. Em nghĩ, nếu có thể mang lại niềm vui cho người khác, thì đã là một chuyện tuyệt vời lắm rồi.”
Đêm chảy trôi, mãi đến tảng sáng, hai người mới chia tay trở lại phòng mình. Cõi lòng tựa hồ được gột rửa, vừa nhẹ nhàng, vừa thông suốt.
Trưa ngày hôm sau, Hạ An và Phó Giản Dự đến sân vận động tổ chức buổi biểu diễn, ở hậu trường thay quần áo, đeo mặt nạ.
Trang phục của Phó Giản Dự có màu xám đậm, phía sau kèm thêm tấm áo choàng, phần nào giúp chắn bớt thân hình, che giấu danh tính, khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ màu bạc, càng phủ lên con người hắn một màn sương thần bí.