Sùng Bái - Cảnh Tiềm - Chương 29
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức kéo Hạ An dứt khỏi cơn mê.
Nhỏm người ngồi dậy, đôi mắt vẫn lim dim thêm một chốc. Đầu óc hãy còn chưa tỉnh hẳn, hình ảnh trôi nổi từ giấc mộng đêm qua hãy còn vấn vương quẩn quanh nơi não bộ.
Mà đây cũng là những việc đã diễn ra ở trong thực tế.
Hồi tưởng lại cảnh tượng xảy ra tại cửa phòng tám tiếng trước, tâm tình Hạ An vẫn chưa thôi xốn xang.
Cậu biết giữa mình và Phó Giản Dự đã vượt quá mối quan hệ cấp trên cấp dưới thông thường. Vốn dĩ, Phó Giản Dự là nghệ sĩ, cậu là trợ lý kiêm nhiếp ảnh gia, giữa hai người không phải mối quan hệ gì quá mức thân thiết. Thế nhưng, qua mấy tháng kề cận, họ đã từ từ phá vỡ lớp băng ngăn cách này.
Vậy nên tối hôm qua, Hạ An mới nói trong điện thoại rằng cậu cảm thấy hai người họ giống như bạn bè.
Những sự việc diễn ra sau đó, Phó Giản Dự qua gõ cửa phòng cậu, thì thầm với cậu những câu nói kia, dịu dàng dang tay ôm cậu vào lòng, tất cả đều là minh chứng cho điều ấy.
Cậu có chỗ đứng trong lòng thần tượng, Phó Giản Dự xem trọng mối quan hệ giữa hai người họ, nhận thức này xoa dịu tâm trạng thấp thỏm của Hạ An, đồng thời, kèm với đó là đôi chút xấu hổ.
Hành động tư thế, ngôn từ ngữ điệu, mọi thứ dường như đều có phần quá mức thân mật. Lúc ấy, đại não cậu gần như trắng xoá, chẳng biết nên phản ứng ra sao, hồi đáp thế nào, đến tận khi Phó Giản Dự rời đi, cậu vẫn còn trong trạng thái đứng máy.
Còn ảnh đế nào đó quyến rũ người ta mà không tự biết phải đến ba giờ mới vào được giấc.
Về phòng mình, Phó Giản Dự lên mạng tìm kiếm thông tin về tình hình nghiên cứu bệnh lý tim mạch trong nước, tiếp đó, hắn lòng vòng tra cứu thêm một ít tư liệu khác, cộng với chứng mất ngủ kinh niên, giờ giấc ngủ nghỉ cứ thế lần chần thêm mãi.
Hạ An vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp Phó Giản Dự phía ngoài hành lang, trông quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, cậu dẹp hết những ý nghĩ vẩn vơ về sự tình tối qua sang một bên, gấp gáp hỏi: “Anh Phó hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Ừ, ngủ hơi muộn.”
Mặc dù biết chất lượng giấc ngủ của Phó Giản Dự không tốt, Hạ An lại chẳng thể giúp được gì. Tất cả những phương pháp cậu gom góp được, đại đa số hắn đều từng thử qua, không mấy hữu ích. Phương pháp đếm cừu chỉ có tác dụng với những ai thi thoảng mất ngủ, đối với tình trạng mất ngủ mãn tính, hiệu quả của nó gần như bằng không. May mà Phó Giản Dự có phòng làm việc riêng, Chu Phương cũng không phải kiểu người đại diện vì lợi ích trước mắt mà bóc lột nghệ sĩ, lịch trình của hắn vì vậy không quá dày đặc, không như phần đông nghệ sĩ trong nước khác, suốt ngày đảo qua đảo lại bay tới bay lui. Kế hoạch gì có thể lùi lịch thì đều lùi, thế nên tuy muộn lắm mới vào được giấc, do không cần thức dậy quá sớm, trạng thái của hắn vẫn không gặp vấn đề gì lớn.
Ra khỏi cửa nhà nghỉ, Hạ An thấy gương mặt người bên cạnh vẫn đượm nét mỏi mệt, lại nghĩ đợt kiểm tra tiếp đây của mẹ Phó sẽ kéo dài tới hai tiếng đồng hồ, bèn cất lời đề nghị: “Chốc nữa để em lái xe cho, anh Phó cứ ở đó nghỉ ngơi một lát.”
Phó Giản Dự nghe thế thì quay đầu nhìn sang, ánh mắt thoáng dừng trên gương mặt cậu, nhẹ đưa tay vuốt ve mái tóc mềm: “Được.”
Chỗ này cách bệnh viện rất gần, ngồi xe chỉ độ chừng mấy phút, nhưng hắn vẫn cảm động trước tấm lòng của cậu.
Xe đã chạy đến nơi. Tối hôm trước, Phó Giản Dự đã trao đổi với người bên phía bệnh viện, thủ tục kiểm tra đã chuẩn bị xong xuôi.
Sát lúc tiến hành, mẹ Phó lại đột nhiên chần chừ.
Trong phòng đã có hai y tá đứng chờ, sẵn sàng hỗ trợ bà đi làm kiểm tra. Mẹ Phó nhìn bộ đồ trắng toát, lớp khẩu trang kín mít bịt phần mũi và miệng của họ, hít vào thứ mùi ngai ngái của bệnh viện, nghĩ đến tình trạng cơ thể mình, trong lòng nảy sinh ý định chùn bước.
“Con bảo họ ra ngoài trước đã, mẹ muốn nói riêng với con mấy câu.” Bà ngần ngừ lên tiếng.
Phó Giản Dự ngồi bên mép giường, vừa đỡ lưng bà, vừa quay sang gật đầu ra hiệu với hai y tá: “Xin lỗi, mọi người cứ ra ngoài trước đi, chút nữa chúng tôi sẽ ra ngay.”
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con họ, nước mắt giàn giụa khuôn mặt, bà nghẹn ngào sụt sùi: “Mẹ thấy hơi sợ, không muốn làm kiểm tra nữa.”