Hạ An và Phó Giản Dự lần nữa chúc nhau ngủ ngon trên WeChat. Nằm trên giường chuẩn bị vào giấc, cậu vẫn cảm thấy có đôi chút khó tin về những sự việc đã xảy ra một tiếng trước.
Nụ hôn bất ngờ, những câu nói dịu dàng, hiện giờ nhớ lại mọi thứ cứ tựa như một giấc mơ. Thế nhưng hơi ấm còn vương đọng trên môi, tin nhắn “Ngủ ngon” trên WeChat, và cả những cảm xúc quá đỗi chân thực này, tất cả đều đang nói với cậu rằng trong mối quan hệ này, bản thân cậu không phải một bên đơn phương.
Một đêm trôi như thể là mơ, Hạ An lạc trong cõi mông lung, chẳng nghĩ ngợi sâu sa được gì nhiều, Mãi đến sáng hôm sau, sau khi đánh răng rửa mặt, lúc kiểm tra WeChat, cậu mới chợt nhớ đến câu nói kia của Phó Giản Dự.
“Vì sao sau đó em không tặng quà cho anh nữa?”
Hạ An giờ đây mới ngớ người nhận ra ý tứ của nó, “nữa” thể hiện rằng Phó Giản Dự biết cậu tặng quà cho hắn, đồng thời, cũng biết về sau cậu không còn tiếp tục tặng nữa.
Thế nhưng, sao hắn lại biết được điều ấy cơ chứ?
Hạ An lại nhớ về cuộc nói chuyện trong xe hôm đó, hắn nói với cậu rằng chiếc đồng hồ kia đối với hắn có ý nghĩa kỷ niệm vô cùng quan trọng, tại sao lại như thế? Còn điều gì cậu không biết nữa chăng?
Đồng hồ đã điểm, căn đến giờ cậu mở cửa ra ngoài. Cậu bắt gặp Phó Giản Dự đứng đó, tay giơ lên như đang định gõ cửa.
Phó Giản Dự trông biểu cảm ngơ ngác của Hạ An thì hạ tay xuống, khoé môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Tối qua ngủ có ngon không?”
Hạ An hé môi, ngoan ngoãn đáp lời: “Có ạ.”
“Có mơ thấy anh không?”
Mặt Hạ An nóng lên, thật thà lúc lắc đầu.
Gương mặt Phó Giản Dự lộ ra chút biểu cảm tiếc nuối, hắn duỗi tay ôm Hạ An vào lòng, trầm giọng thầm thì bên tai cậu: “Còn anh thì lại mơ thấy em đấy.”
Đúng lúc này, cửa phòng phía cuối hành lang bỗng dưng bật mở, Dịch Chính Hành vừa ló người ra thì thấy ngay hai người bọn họ, y sang sảng lên tiếng chào hỏi: “Anh Phó, Tiểu Hạ!”
Phó Giản Dự thu tay về đút vào trong túi quần, xoay người nhìn Dịch Chính Hành, đoạn nói: “Vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Dịch Chính Hành bật ra một tiếng thở than, bước đến gần hai người kia, bắt gặp gương mặt ửng đỏ của Hạ An thì đâm ra thắc mắc: “Tiểu Hạ bị cảm à?”
Phó Giản Dự mặt không đổi sắc, thản nhiên trả lời thay Hạ An: “Không phải, điều hoà phòng cậu ấy công suất mạnh quá nên bị nóng thôi.”
“Thế á, thế mà điều hoà phòng tôi lại dùng chẳng đâu vào đâu……”
Phần truyện về biên quan, trừ Phó Giản Dự, suất diễn của những người khác rất ít, nhiều người thậm chí còn chẳng có cảnh nào. Tuy vậy, do yêu cầu của Bùi Triều Kiếm, lúc quay những cảnh này toàn thể diễn viên vẫn có mặt đầy đủ.
Mấy hôm sau, Tô Ngải và Phó Giản Dự có cảnh quay chung, nội dung về một phong thư gửi từ kinh thành Nam quốc đến biên cảnh xa xôi.
Tuy người mãi tận nơi quan ải, Úc Thừa vẫn cài cắm được thân tín của mình ở lại đất kinh thành. Có điều, trở ngại lớn nhất của hắn chính là thế lực đằng sau Úc Diệc, Thái hậu.
Sau một loạt biến cố làm thay đổi cục diện của cả tiền triều và hậu cung, Đường Chân đã lờ mờ đoán được ý định của hắn liền tự tay viết một phong thư, sai người bí mật đưa đến biên cảnh, đưa đến tay Úc Thừa.
Úc Thừa lặng lẽ đọc thư hai lần, tuy bên ngoài chẳng nói một câu nhưng nội tâm lại cuộn trào sóng dữ, dù vậy, đến cuối cùng, hắn vẫn không thay đổi quyết định của mình. Tình cảm nam nữ thường tình không thể so bì với nỗi thống khổ nằm gai nếm mật, càng không thể xua tan nỗi hận thù tích lũy ngày này qua tháng nọ suốt bao nhiêu năm ròng. Trong cuộc tranh đấu quyền lực này, những tâm tư ấy dường như có phần tủn mủn và yếu ớt xiết bao.
Một phân đoạn ngăn ngắn thế thôi theo lý mà nói cũng không phải là khó, vậy mà Bùi Triều Kiếm hiếm khi lại phải hô NG với hắn tận hai lần.
Tay bưng cốc nước ấm hít hà một hơi, ông nhìn Phó Giản Dự trách móc: “Sao thế này, thời tiết lạnh nên diễn xuất cũng đông cứng luôn rồi à? Hai lần quay vừa rồi tôi chỉ thấy biểu cảm nhẫn nhục chịu đựng của cậu chứ chẳng thấy chút tình cảm nào của cậu đối với Đường Chân cả, không có sự giằng xé hay thống khổ khi phải từ bỏ đoạn tình cảm này. Nếu còn chưa biết phải diễn thế nào thì trước tiên tạm dừng một chút, chờ cậu suy nghĩ kỹ càng rồi ăn trưa xong chúng ta lại tiếp tục.”
Hạ An cũng ngừng lại công việc trong tay, chạm phải ánh nhìn thoáng qua của Phó Giản Dự, kế đó, cậu nghe tiếng hắn nói với Bùi Triều Kiếm: “Chỗ này cháu quả thật còn có chút vướng mắc, cần phải nghiền ngẫm đào sâu hơn nữa, đến chiều chắc là sẽ làm được tốt hơn.”
Bùi Triều Kiếm hớp một ngụm nước ấm, nhìn thời gian: “Thôi được, cũng gần hết buổi quay sáng rồi, mọi người về ăn cơm đi, hai giờ chiều lại đây tập hợp.”
Nhiệt độ ngoài trời khu vực ngoại ô thành phố C rất thấp, đoàn phim ai nấy đều trở về phòng mình ăn trưa nghỉ ngơi. Phó Giản Dự đánh tiếng trước với người phục vụ, để suất cơm của hắn cũng được đưa đến phòng của Hạ An.
Hạ An có chút lo lắng thay cho Phó Giản Dự, lần chần hồi lâu cậu mới ngập ngừng lên tiếng: “Có phải là những cảnh không có lời thoại đều khó diễn hơn hay không?”
Phó Giản Dự cầm khăn giấy lên lau miệng, lắc đầu nói: “Không phải do lời thoại, là do người.”