Site icon TruyenVnFull

Sùng Bái – Cảnh Tiềm - Chương 35

Sáng hôm sau thức dậy đánh răng rửa mặt xong, Hạ An bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái đến lạ, trong khi bình thường đến tầm này cậu hãy còn trong trạng thái lơ mơ.

Cậu bước đến bên cửa sổ, giật mình nhìn lớp lớp tuyết đọng chất chồng ngoài kia, trên bức tường thành trắng xoá, những bông hoa bằng băng vẫn dồn dập kéo đến không ngừng.

Trận tuyết này cũng lớn thật đó, chẳng trách trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê đêm qua, mình cứ ớn lạnh co ro để rồi hết lần này đến lần khác kéo chăn lên cao.

Có điều tuyết rơi lớn thế này nhiều khả năng sẽ ảnh hưởng đến tiến trình quay phim.

Hạ An lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên có thông báo huỷ buổi quay sáng. Do lịch trình vốn dĩ được điều chỉnh giữa chừng, nhóm diễn viên không còn nỗi lo chậm trễ thời hạn đóng máy nên chẳng căng thẳng mấy, vừa nhận được tin này thì thiếu điều nhảy cẫng, hỉ ha rộn ràng chuyện trò rôm rả.

Dịch Chính Hành: Quẩy mấy phút rồi lại lên giường ngủ nướng đây haha, mỗi lần dậy sớm là mỗi lần gà gật.

Tô Ngải: Đúng là trời khéo chiều lòng người nha, tôi cũng đang định về giường đi ngủ.

Diễn viên A: Mọi người ơi đừng vội lặn mà, mấy khi được dịp tám chuyện. Tôi còn đang muốn hỏi thành phố C có chợ ẩm thực hay gì đó không đây nè, để đóng máy xong tôi còn lân la thử xem sao ý, có lộc ăn!

Diễn viên B: Đương nhiên là có rồi, tôi biết một chỗ ở ngoại ô phía nam……

……

Hạ An lướt xem một lát nhưng không gia nhập vào cuộc bàn tán, cậu thoát khỏi đó, nhấp mở lịch sử trò chuyện với Phó Giản Dự, khẽ mím môi hồi hộp một chốc rồi gõ tin gửi đi.

Hạ An: Anh Phó, anh dậy chưa? Buổi quay sáng nay huỷ rồi, em muốn cùng anh ăn sáng [vui sướng]

Sau khi nhấn nút gửi, cậu yên lặng chờ đợi, trong lòng thấp thỏm mong chờ. Kể từ nụ hôn đêm trước, cậu biết tính chất mối quan hệ giữa hai người họ đã thay đổi hoàn toàn. Cậu còn đang trong giai đoạn thích ứng với thân phận mới ấy, thế nên giữa bao cảm xúc háo hức cũng đan xen thật nhiều dè dặt.

Chẳng mất bao lâu điện thoại đã rung lên, thông báo tin nhắn khơi dậy nhịp đập điên cuồng của trái tim cậu, Hạ An vội vã mở ra xem.

Phó Giản Dự: Được, qua phòng anh đi.

Hạ An: Vâng!

Hạ An chỉ cầm theo thẻ phòng ra ngoài, đến trước phòng Phó Giản Dự, cậu phát hiện hắn đã để cửa sẵn cho mình bèn cứ thế đẩy cửa vào luôn. Ập vào mũi cậu là mùi khói thuốc nồng nặc.

Hạ An hơi khựng lại, khép cửa bước vào bên trong. Đèn không bật, giữa không gian tranh tối tranh sáng, mất một lúc cậu bắt được bóng dáng ai kia đang đứng bên cửa sổ.

Phó Giản Dự đưa lưng về phía cậu nhìn ra ngoài khung cửa sổ mở hé, theo làn khói thuốc nhạt dần, cơn gió lạnh ùa thốc vào phòng. Thời điểm tiến lại gần hơn, Hạ An cũng bị cuốn vào làn hơi lạnh lẽo và âm u ấy.

Nghe tiếng bước chân, Phó Giản Dự xoay người lại, nhìn Hạ An với nụ cười vương chút uể oải.

Phó Giản Dự đóng cửa sổ, vẫy tay gọi cậu bước lại gần bên.

Hạ An vừa mấp mé tiến đến đã bị ai kia túm chặt phần eo, sà vào một cái ôm vồ vập chặt siết. Một cái ôm tựa hồ chất chứa toàn bộ sức lực.

Phó Giản Dự cúi đầu, tỉ mẩn rải những nụ hôn nhỏ vụn lên trán Hạ An. Bờ môi hắn lành lạnh, giữa những cái hôn dồn dập ấy, cậu nhạy bén bắt được biên độ thất thường trong trạng thái cảm xúc của hắn.

Rõ ràng tối qua vẫn còn ổn mà, Hạ An giữ thắc mắc trong lòng chứ không lập tức cất lời dò hỏi, yên lặng nép mình trong vòng tay hắn.

Hai người lặng lẽ ôm nhau thật lâu, mãi đến khi từ bên ngoài truyền vào âm thanh gõ cửa. Bữa sáng đã được đưa tới. Lúc này, Phó Giản Dự mới thoáng bình tĩnh lại.

Hắn khẽ buông lỏng cánh tay, ngẩng đầu đăm đăm ngắm nhìn gương mặt cậu. Khoảnh khắc chạm phải ánh nhìn trong trẻo tựa hồ nước thuần khiết nhất thế gian kia, nỗi xót xa lại lần nữa cuồn cuộn dâng trào.

Thao thức đêm thâu nhưng cảm giác buồn ngủ chẳng rõ đã trốn biệt đi đâu mất, có chăng chỉ còn lại dư vị đắng chát ngưng đọng nơi yếu hầu.

Tối hôm qua sau khi bắt gặp bình luận kia, Phó Giản Dự trong lòng nặng trĩu, hắn tức tốc lao vào tìm hiểu sự việc năm đó, cuối cùng lục ra được một bài viết cũ trên diễn đàn Hải Giác.

Hạ An từng đăng một bài viết tổng hợp lên fanpage, trong đó có bức ảnh bao gồm cả chữ viết tay của cậu. Phó Giản Dự tình cờ nhìn thấy bức ảnh kia, nhờ đó phát hiện ra chủ nhân của nó chính là người mình hằng tìm kiếm.

Hắn dùng tài khoản phụ theo dõi Hạ An, lướt xem các bài viết của cậu, nhưng từ đầu đến cuối chẳng rõ vì đâu cậu lại rời khỏi thế giới của mình, cứ đinh ninh là một vụ thoát fan thông thường thế thôi. Hắn chẳng hề hay biết về bài thông báo ngừng hoạt động bị nhấn chìm trong bình luận ác ý, chỉ đến tối qua sau khi đọc được bình luận kia, hắn mới chợt nhận ra bản nhận đã bỏ lỡ và xem nhẹ điều gì.

Bài viết kia trình bày tương đối chi tiết những sự việc diễn ra năm đó, đồng thời còn dẫn lại lời lẽ ngôn từ mà nhóm fan kỳ cựu đã dùng để định hướng dư luận hồi ấy.

Exit mobile version